Trọng Sinh Muốn Nói Ra Tiếng Yêu - Tích Trần [bh]

Chương 48


trước sau



"Em không có!" Tá An Hủy không thể thoát khỏi tay Liễu Dĩ Hân, nhưng nhìn chị ấy nghiêm túc gần gũi như vậy, nàng đột nhiên nói không nên lời là cảm giác gì, liền yên lặng hãm trong đôi mắt sâu thẫm của chị ấy.

"Không nói chị sẽ không buông tay ." Liễu Dĩ Hân khẽ cười nói, tươi cười giảo hoạt cùng tự tin làm cho Tá An Hủy buồn bực một chút. "Là vì Jane?" Liễu Dĩ Hân không nghĩ sâu xa, nhưng lúc ăn cơm Tá An Hủy đã nhìn chằm chằm vào Jane, cho nên nàng liền theo đó mà đoán.

Tá An Hủy bị nói trúng tâm sự, thẹn quá thành giận, gương mặt bùm một cái đỏ lên.

"Mới không phải!" Tá An Hủy vuốt vuốt sợi tóc, lại nhớ tới kiếp trước mỗi lần nhắc đến Jane, Liễu Dĩ Hân liền trở mặt không nhìn, mâu thuẫn đến khiến nàng sinh đau. Tá An Hủy chính là khống chế không được tư duy chính mình, rõ ràng Liễu Dĩ Hân đã khác với đời trước, nhưng nàng vẫn cảm thấy ủy khuất khi nhớ lại chuyện này.

"Thì ra là vậy." Liễu Dĩ Hân trong lòng kinh ngạc, nhưng không có biểu hiện ra ngoài, nàng buông cổ tay Tá An Hủy xuống, vòng quanh ngón tay nàng ấy, bất tri bất giác càng đến gần một chút. Nhưng nàng không nghĩ ra, Tá An Hủy đây là ngày đầu tiên nhận thức Tần Ninh, lại có thể tức giận chuyện gì? Liễu Dĩ Hân suy tư một trận, cũng nghĩ không ra nguyên cớ.

"Chị...." Tá An Hủy bị đối phương phát hiện rồi, càng thêm không nghĩ để ý Liễu Dĩ Hân. Tuy rằng như vậy có chút tùy hứng, nhưng Tá An Hủy luôn hy vọng Liễu Dĩ Hân có thể nói ra điều gì khiến nàng yên tâm hơn.

Hỗn đản! Chị còn không mau giải thích, chị cùng nữ nhân kia là quan hệ gì?


Liễu Dĩ Hân cũng không biết trong lòng Tá An Hủy đang nghĩ gì, đối phương giận dỗi nàng nhìn ở trong mắt, kia khuôn mặt đỏ bừng, đôi lông mày hẹp dài mềm mại, ánh mắt đáng yêu khóe mắt hơi hơi nhếch lên, đôi mi thanh tú khinh túc, không biết vì sao thế nhưng có một phen phong vị khác.

"Em không nói, chị làm sao biết em đang dỗi cái gì?" Liễu Dĩ Hân lôi kéo Tá An Hủy, theo bản năng đong đưa nàng ấy mấy cái, giống như làm nũng thỏa hiệp, khóe miệng ý cười lại càng đậm.

"Vậy chị cùng cô ta là quan hệ gì?" Tá An Hủy kiên trì, trong lòng không ngừng nhắc nhở chính mình hiện tại vẫn là một nữ sinh trung học, đồng ngôn vô kỵ. Hỏi ra miệng mới phát hiện mặt mình giống như bị hỏa thiêu.

"Phốc......" Liễu Dĩ Hân bật cười, xem như đã hiểu rõ vấn đề. Nàng cùng Jane, bất quá là quan hệ giữa sinh viên cùng trợ giảng, so người bình thường tốt hơn một chút mà thôi. Dù sao cùng là người Trung Quốc, Liễu Dĩ Hân tự nhiên nói chuyện với cô ấy nhiều một chút. "Chị cùng cô ấy?"

Nhưng Liễu Dĩ Hân nhìn đến ánh mắt Tá An Hủy, biểu tình khẩn trương làm cho nàng đột nhiên nghĩ tới cái gì, trong lòng thế nhưng dâng lên một loại thản nhiên vui sướng."Em cảm thấy chị cùng cô ấy là quan hệ gì? Tá học muội?" Đại khái trong nhiễm sắc thể liền mang theo gien đùa giỡn, lời giải thích sắp đến bên miệng, Liễu Dĩ Hân đột nhiên đình chỉ, đổi thành câu hỏi ái muội.

"Em, em như thế nào biết." Tá An Hủy nhìn thấy Liễu Dĩ Hân nụ cười tà mị, tâm liền trầm xuống.

Nhanh như vậy sao? Mới xuất ngoại không bao lâu, nữ nhân tên Jane kia đến tột cùng đã làm gì? Sắc mặt Tá An Hủy không tự giác suy sụp, thoạt nhìn làm cho người ta có chút không đành lòng.

"Kỳ thực...." Liễu Dĩ Hân ngón tay theo thói quen vuốt vuốt cái mũi Tá An Hủy, bật cười nói:"Chúng ta chính là quan hệ bạn cùng phòng mà thôi, ở nơi này, chị đưa mắt không quen, cũng không có bạn bè. Sinh viên bản địa cũng ít khi chơi với người Trung Quốc, sau khi quen biết Jane, chị liền cùng cô ấy hợp thuê một căn nhà. Chỉ là như vậy, em suy nghĩ cái gì?"

Liễu Dĩ Hân cũng không biết vì sao phải giải thích toàn diện cùng Tá An Hủy, nhưng nhìn đến Tá An Hủy khó chịu, nàng không nhẫn tâm lại tiếp tục trêu chọc nàng ấy. Nàng ấy càng để ý chuyện này, càng làm cho trái tim nàng ấm áp.

"Các người ở cùng một chỗ sao?" Tá An Hủy cắn cắn môi dưới, tuy rằng Liễu Dĩ Hân đối chính mình giải thích, nhưng trong lòng nàng luôn có cây gai, đại khái là vì kiếp trước nữ nhân kia tên gọi quá nhạy cảm, Tá An Hủy sợ Liễu Dĩ Hân cùng cô ta đã muốn bắt đầu cái gì cảm tình.

"Đúng vậy, chúng ta ở tại một căn nhà." Liễu Dĩ Hân gật gật đầu.

"Hừ! Liễu Dĩ Hân, chị cảm thấy cô ta rất đẹp sao?" Tá An Hủy tiểu tính tình ngay cả chính nàng đều chịu không nổi, bất quá dù sao lúc này dựa vào bề ngoài non nớt, nàng liền bất cứ giá nào cũng phải đem chuyện trong lòng đổ đi ra.

"Ừm, cô ấy rất đẹp." Liễu Dĩ Hân đúng sự thật đáp.

Tần Ninh quả thật phi thường xinh đẹp, vừa có dáng người Âu Mỹ gợi cảm, lại có ngũ quan xinh xắn của người Châu Á, trọng yếu hơn là, khí chất của cô ấy phi thường tao nhã, điểm này, so với bên ngoài còn làm cho Liễu Dĩ Hân thưởng thức.


"Liễu Dĩ Hân!" Tá An Hủy tức giận ném tay Liễu Dĩ Hân xuống, đi nhanh phía trước vài bước.

Có thú vị không khi khen nữ nhân khác ở trước mặt mình? Nàng lại quên một điều, kiếp này Liễu Dĩ Hân còn chưa hoàn toàn cong, quan hệ cùng nàng cũng chưa xác định, tự nhiên cũng sẽ không nghĩ nhiều như vậy.

Nhìn theo bóng dáng thanh xuân tịnh lệ của Tá An Hủy, Liễu Dĩ Hân tươi cười trở nên thâm ý một ít. Một lần, là nàng nghĩ quá nhiều, hai lần, có lẽ chính là trùng hợp, nhưng lặp đi lặp lại nhiều lần, Liễu Dĩ Hân có thể nghe thấy được tiếng nói chân thật nhất từ tâm thất trái của mình. Nàng có chút xúc động, rất muốn chạy tiến lên, từ phía sau đem thân hình mảnh khảnh kia ôm vào trong lòng mình.

Loại cảm giác này, hẳn là thực thoải mái cùng thỏa mãn đi.

Liễu Dĩ Hân tầm mắt vòng vo chuyển, vì ý niệm trong đầu mình mà cảm thấy có chút thẹn thùng. Ở độ tuổi này, nàng còn chưa yêu mến qua bất luận kẻ nào, nhưng sau khi nhìn đến Tá An Hủy, nàng lại muốn yêu thương nàng ấy, che chở nàng ấy, đây là lần đầu tiên, cũng là lần đầu tiên phi thường mạo hiểm. Cũng không hiểu được có phải hay không đang ở ngoại quốc, Liễu Dĩ Hân trong lòng trói buộc cũng ít đi, tự do hơn chút. Nàng cũng không cảm thấy loại tình cảm vượt qua thế tục luân lý này chịu đến áp bách.

Tá An Hủy đợi trong chốc lát, Liễu Dĩ Hân cư nhiên đứng ở nơi đó vẫn không nhúc nhích, cũng không có đuổi theo, làm cho nàng tức giận đến giậm giậm chân. Tá An Hủy đành phải bỉu môi xoay người, nhìn về phía Liễu Dĩ Hân.

Lại không nghĩ rằng, Liễu Dĩ Hân đã chậm rãi đi tới, tựa hồ hít một hơi thật nhẹ, mở ra hai cánh tay, từ phía sau đem Tá An Hủy ôm ở trong lòng, một bàn tay mềm nhẹ tới gần mà vòng lấy eo thon, cái tay kia thì cách sợi tóc từ sau gáy ôn nhu vòng lấy đầu nàng, đem nàng cả người tiến nhập trong ngực mình.

"Chị buông... buông em ra." Tá An Hủy tiếng nói như muỗi kêu, cũng không biết là kháng cự hay là nghênh đón.

"Không muốn buông." Liễu Dĩ Hân kiên quyết nói: "An Hủy, người khác có xinh đẹp hay không thì có liên quan gì đến chúng ta?" Ngữ khí dịu dàng mềm mỏng của nàng nhộn nhạo bên tai Tá An Hủy, nàng nói "Chúng ta", mà không phải "Em". Tá An Hủy nghe đến đây, động tác giãy giụa cũng trong nháy mắt ngưng lại.

Liễu Dĩ Hân, vì cái gì chị tùy tiện nói ra một câu tình thoại, liền đủ sức đánh bại tất cả tường thành tâm lý mà em đã xây dựng? Tá An Hủy không cam lòng, lại trầm luân ở Liễu Dĩ Hân kiếp trước tuyệt đối keo kiệt nhu tình.

"Nếu so sánh cô ta với em thì thế nào?"

Tá An Hủy tham lam hấp thụ Liễu Dĩ Hân phát ra quen thuộc hương vị, nhắm hai mắt lại, cái mũi có chút mỏi nhừ, cũng không biết vì cái gì, nàng lại ngẩng đầu lên, dán vào trên cổ Liễu Dĩ Hân. May là trên con đường nhỏ rợp bóng cây này không có người qua lại, nàng có chút do dự mà nâng tay, hồi ôm lấy Liễu Dĩ Hân.

Jane như vậy xinh đẹp, chính mình bây giờ làm sao sánh được. Ở trước mặt Liễu Dĩ Hân, nàng đều không có tự tin, mặc dù kiếp trước nàng có xinh đẹp đến thế nào, được bao nhiêu người ủng hộ, thì nàng vẫn không thể chiếm được trái tim một người, người kia chính là — Liễu Dĩ Hân.


"Ở trong mắt chị, em là người đẹp nhất, mà những người khác đều mờ nhạt giống nhau." Liễu Dĩ Hân mở miệng nói xong, chính mình cũng không phát hiện vừa nói ra tình thoại, lại là một kích trí mệnh xuyên qua trái tim Tá An Hủy. "Đáp án này, em vừa lòng sao?"

......

Chán ghét, nói lời buồn nôn như vậy làm gì! Tuyến lệ của Tá An Hủy giống như bị chọc trúng, chạy nhanh cúi đầu, cọ cọ vào hõm vai Liễu Dĩ Hân.

"Dĩ Hân, hứa với em đi, về sau chị vẫn luôn cảm thấy em đẹp nhất!" Ánh mắt Tá An Hủy đã hơi ươn ướt, nàng cố gắng nhịn xuống để bản thân không yếu đuối, nhưng là, Liễu Dĩ Hân thâm tình chân thành như vậy, khiến cho nàng phi thường thụ sủng nhược kinh.

"Phốc......" Liễu Dĩ Hân giơ lên sủng nịch tươi cười, bất quá Tá An Hủy nhìn không tới. Nhìn không tới nàng khóe môi động lòng người cùng trong mắt băng sơn đang từng chút tan chảy.

"Dĩ Hân, chị có hứa với em hay không?" Tá An Hủy muộn thanh nói, kỳ thực, nàng biết hứa hẹn như vậy cũng là hư vô, mặc dù bây giờ thề non hẹn biển, về sau cũng có thể đổi ý. Nhưng hiện tại, nàng nguyện ý đi tin tưởng Liễu Dĩ Hân nói, cho dù là lừa mình dối người cũng được.

"Được rồi, cô bé ngốc này." Liễu Dĩ Hân giận đáp một câu. Không có nữ sinh nào ngốc hơn Tá An Hủy của mình rồi.

Có vài điều Liễu Dĩ Hân còn không dám nói ra, nhưng giờ khắc này, nàng xưa nay chưa từng có hy vọng chính mình trở nên cường đại. Nếu đủ cường đại, liền có thể giành lấy sự tự do mà nàng muốn. Như vậy liền có thể mang theo Tá An Hủy lưu lạc đến chân trời góc biển. Không cần ngay cả ôm đều phải cân nhắc, ngay cả thân mật chút đều suy trước tính sau.

"Còn có, chị đã nói người khác xinh đẹp cũng không liên quan chúng ta, vậy không cần cùng Jane tiếp xúc quá sâu được không?" Tá An Hủy ôm chặt Liễu Dĩ Hân một chút. Nàng thay đổi không được toàn bộ hoàn cảnh, nhưng hy vọng, chính mình có thể làm, hết thảy đều còn kịp.

"Ừ." Lúc này Liễu Dĩ Hân không có tạm dừng, cười gật gật đầu. Nếu hiện tại cái gì đều hứa hẹn không được, vậy hung hăng quý trọng thời gian cùng một chỗ đi.

Cũng không hiểu được cái gì quấy phá, dáng vẻ thanh xuân linh động của Tá An Hủy khiến nàng cảm thấy phi thường thỏa mãn. Quả nhiên câu nói kia rất đúng, được người mình thích để ý, kỳ thực đó đã là chuyện hạnh phúc nhất trên đời.

--------------------------------------


Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện