Trọng Sinh Muốn Nói Ra Tiếng Yêu - Tích Trần [bh]

Chương 49


trước sau



Bầu không khí thoáng đãng làm cho Tá an Hủy dần dần bình tĩnh lại, nhưng sau khi buông tay ra, đối mặt Liễu Dĩ Hân, nàng mới phát hiện vừa rồi mình nói giống như lời thoại trong chuyện xưa, đối cái gương hỏi rằng trên đời ai là người đẹp nhất, khiến cho nàng nhất thời xấu hổ đến cực điểm. Chẳng qua từ bối rối chuyển sang xấu hổ, Tá An Hủy cuối cùng không còn buồn bực như trước nữa.

"Em có thể ở lại đây bao lâu?" Liễu Dĩ Hân nắm tay Tá An Hủy đi về phía trước, các sinh viên Mỹ mới nhập học đi qua nhanh chóng, ngay cả đầu cũng chưa nâng, ngược lại làm cho Tá An Hủy cùng Liễu Dĩ Hân cảm giác càng thêm tự tại chút.

"Không lâu, chỉ có một tháng."

"Nhanh như vậy? Em là tới...?" Ban đầu Liễu Dĩ Hân nghĩ Tá An Hủy tới đây để du lịch, nhưng người dẫn đường không thể để Tá An Hủy tùy ý đi lại như vậy, liền bài trừ , mà thời gian chỉ có một tháng, khẳng định không phải du học.

"Em tham gia một khóa đào tạo thực tập sinh." Tá An Hủy chi tiết nói.

"Thực tập sinh?"


"Em ký hợp đồng với một công ty giải trí, trong đó có hạng mục đến Los Angeles huấn luyện." Tá An Hủy có chút chột dạ, dù sao, trong mắt thế nhân, nghề diễn viên cũng không phải chức nghiệp tự hào gì. "Tinh Huy giải trí, cũng xem như một công ty lớn tại Thượng Hải.

Quả nhiên, Liễu Dĩ Hân ngẩn người,"Vậy .... Em không định lên đại học sao?" Nàng không muốn Tá An Hủy trở thành ngôi sao, tuy rằng dung mạo nàng ấy thực sự khiến người kinh diễm, nhưng cô gái nhỏ thuần khiết trong sạch như vậy không nhất định phải xuất đầu lộ diện, trừ phi gia cảnh phi thường bần hàn. Mà Tá gia tài chính cũng không kém lắm.

Hơn nữa, Liễu Dĩ Hân trong tiềm thức đã đem Tá An Hủy vào trong vòng sở hữu của mình, đột nhiên nghe được quyết định của nàng ấy, tương lai phải đối mặt với nhiều người như vậy, Liễu Dĩ Hân trong lòng có chút buồn đau, tựa hồ cũng không thoải mái.

"Vừa học vừa huấn luyện, vẫn lấy học nghiệp làm trọng." Tá An Hủy lắc đầu, nàng làm sao không biết tầm quan trọng của học thức. Chẳng qua, nơi này còn có một người khiến cho nàng vướng bận.

Nghe câu trả lời này, Liễu Dĩ Hân yên tâm một chút, có lẽ là truyền thống giáo dục, Liễu Dĩ Hân cho rằng so với dung mạo, nữ nhân trọng yếu nhất vẫn là khí chất. Mà khí chất, ngũ quan cấp không được, tiền tài cấp không được, là học thức cùng tầm nhìn tạo thành. Liễu Dĩ Hân có chút lo lắng Tá An Hủy sẽ biến chất khi gia nhập giới giải trí, nàng đã nhìn thấy quá nhiều nam nữ ngôi sao, cuối cùng bởi vì lợi nhuận mà trở thành vật hy sinh.

"An Hủy, trăm ngàn lần không cần ủy khuất chính mình." Liễu Dĩ Hân trịnh trọng nói. Có lẽ nàng bây giờ còn chưa hiểu rõ trái tim mình, nhưng vô luận như thế nào, nếu Tá An Hủy bị thương, chính mình đều sẽ đau, điểm này, Liễu Dĩ Hân rất rõ ràng.

Tá An Hủy gật đầu, sắc mặt không tự giác cương một chút, Liễu Dĩ Hân không biết những lời này lực sát thương lớn đến mức nào, nhưng Tá An Hủy có thể cảm giác được chính mình bị nàng chạm vào rất mạnh.

Nếu thật sự yêu thích, chúng ta sẽ không tự chủ mà đau đớn.

Tá An Hủy nhớ tới kiếp trước, ủy khuất chính mình đi cầu Liễu Dĩ Hân, lại không thể; Kiếp này, lần nữa né tránh, lại trăm sông đổ về một biển, rơi vào lưới tình của chị ấy. Như vậy, có phải quá mức châm chọc hay không?

"Hiện giờ em đang trụ ở nơi nào?"

"Một giáo đường cách nơi này không xa, em cùng mọi người đều ở tại nơi đó, ba người đại diện và một đội ngũ diễn viên mới."

Sau khi nghe được, Liễu Dĩ Hân càng đối Tá An Hủy phát ra vài phần trân trọng. Vừa đến Mỹ liền chỉ lo đi tìm nàng, cũng không nghĩ đến đường xá không quen và  ngôn ngữ bản địa không lưu loát, đổi làm người khác sao có thể đủ can đảm như vậy.


Nàng cười sờ sờ đầu Tá An Hủy."Chút nữa em có phải trở về không? Nếu không cần, em ở lại đây cùng chị mấy ngày đi." Tuy rằng còn chưa ly biệt, Liễu Dĩ Hân đã có chút luyến tiếc Tá An Hủy.

"Không biết ngày mai có bắt đầu huấn luyện chưa, em cần hỏi lại một chút." Tá An Hủy mím môi, có lần cần gọi điện về hỏi một chút Tô Kiều an bài. Nhưng từ đáy lòng, Tá An Hủy thật sự rất muốn ở lại.

"Vậy em hỏi một chút." Liễu Dĩ Hân cong môi đáp.
Tô Kiều nghe được Tá An Hủy lí do thoái thác, ngoài dự kiến mà phát ra bực tức, bất quá người không ở trong tầm kiểm soát của cô, trói cũng trói không được, Los Angeles lớn như vậy, cô muốn đi bắt nàng cũng tìm không thấy, Tô Kiều không có biện pháp, chỉ có thể thỏa hiệp. Cũng may là ngày mốt mới bắt đầu huấn luyện, cô hạ tối hậu thư, Tá An Hủy ngày mai nhất định phải trở về. Tá An Hủy tự nhiên đáp ứng.

Bất quá, Tô Kiều rất tò mò về người quen của Tá An Hủy ở Ucla, là tỷ tỷ hay là một người bạn nào đó? Tô Kiều sau đó lại hỏi mấy lần, Tá An Hủy đều giấu kín, mò không ra một tia manh mối.

Tá An Hủy bởi vì Tô Kiều đồng ý, lưu tại trong trường.

Liễu Dĩ Hân thật cao hứng mà dắt nàng đi dạo vườn trường, đi đến khu nhà học của nàng, lại khéo léo tránh đi Triệu Thành, nàng cùng Tá An Hủy ăn cơm bên nhau, sau đó về nhà. Một tòa nhà ba tầng không lớn, nhưng đầy đủ tiện nghi, mặt sau còn có một khu vườn nhỏ có thể tự trồng hoa lá.

Jane đại khái còn đang đọc sách trong thư viện, ở nhà chỉ có một đồng học tên là Sarah, là một nữ nhân mập mạp, thoạt nhìn có chút thân thiết, vừa mới cầu nguyện ở giáo đường về. Cô nhìn thấy Liễu Dĩ Hân cùng Tá An Hủy, liền nhiệt tình tiếp đón một trận, sau đó bắt đầu chuẩn bị chính mình bữa tối.

Liễu Dĩ Hân đem hành lý của Tá An Hủy đặt vào phòng mình, bên trong sạch sẽ, vật dư thừa gì đều không có, một cái bàn học, một trản đèn bàn, một chồng sách, bên cạnh là tủ lớn cùng giá sách, giường ngủ được kê bốn góc chỉnh tề. Không hề có máy đi bộ, máy chơi game hay đầu đĩa. Tá An Hủy cơ hồ có thể tưởng tượng, học bá giống như Liễu Dĩ Hân, tại căn phòng nhỏ này cả ngày cắm đầu học đến mất ăn mất ngủ.

Mà nữ nhân này, đời trước đối mình ở trên giường cũng chưa bao giờ biết thủ hạ lưu tình.

"Sarah cùng Jane ở tại dưới lầu, chị thích nơi có ánh sáng mặt trời, nên chọn căn phòng này."

Liễu Dĩ Hân kéo lại bức rèm đã vén ra vào buổi sáng, nói: "Toilet ở cách vách, một chút em có thể đi trước tắm rửa." Đi dạo một ngày, các nàng cũng có chút mệt, liền tính sớm một chút nghỉ ngơi.


"Nhưng em không có mang quần áo tắm rửa, làm sao bây giờ?" Tá An Hủy có chút phát sầu, nàng không hề mang theo vật dụng hàng ngày, kem đánh răng bàn chải khăn mặt, nội y quần lót cái gì đều không có. Nhưng không tắm rửa nàng khẳng định ngủ không được, hơn nữa Liễu Dĩ Hân có bệnh khiết phích, hẳn là sẽ không để chính mình một thân mồ hôi lên giường chị ấy đi?

"Em có thể mặc của chị." Liễu Dĩ Hân không hề nghĩ ngợi, liền xoay người từ trong ngăn kéo lấy ra quần lót cùng áo sơ mi trắng. Vốn đang không có gì, nàng ngẩng đầu nhìn thấy Tá An Hủy đỏ bừng mặt, chợt nghĩ đến một chuyện.

Áo sơmi cũng không vấn đề, nhưng nội y, Tá An Hủy lập tức có chút thẹn thùng. Lúc này linh hồn ba mươi tuổi lại đi ra quấy rầy nàng , nhìn trước mặt Liễu Dĩ Hân vẫn một bộ thanh ngạo, tâm tư nàng có phần nghiêng lệch, không dám tiếp tục lại nhìn.

"Khụ khụ, không phải, ý của chị là, em có thể mặc cái này, chị còn chưa có mặc qua, là mới." Liễu Dĩ Hân đem áo sơ mi gấp đến chỉnh tề, hiếm thấy mà có chút bối rối, "Chị, chị không có nội y mới, những cái khác đều phơi nắng chưa khô, em mặc tạm áo sơmi có thể chứ?"

Tá An Hủy nhìn thoáng qua áo sơmi, tuy nói nàng biết Liễu Dĩ Hân tuyệt đối không phải ý tứ kia, nhưng một câu này thật sự là khiến cho người ta miên man bất định.

Vải dệt màu trắng trong suốt, đại khái là dài qua eo, cổ tay áo khá rộng, có thể mặc như pijama. Nhưng không có nội y lại ngủ cùng nhau, Tá An Hủy chính mình ngẫm lại đều có điểm khí huyết dâng trào. Như vậy xuất hiện ở trước mặt Liễu Dĩ Hân, thật sự làm cho người ta nghĩ đến hai chữ sắc dụ.

Nhưng Liễu Dĩ Hân biểu tình lại rất đứng đắn, thật sự nhìn không ra một tia tâm tư xấu, theo những gì nàng biết về chị ấy, cũng không thể nào cố tình trêu chọc nàng như vậy.

Tá An Hủy hồi hộp nhận lấy, vốn muốn hỏi một chút Liễu Dĩ Hân còn có quần áo khác hay không, nhưng nghĩ nghĩ, nàng cảm thấy cũng không cần thiết lắm.

Nếu đặt ở kiếp trước, đối phương hẳn là sẽ bảo nàng không cần mặc gì, cứ thế mà lên giường đi.

----------------------------------


Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện