Chương 12: Xuỵt, Bí Mật . . .
Ngày này Tiểu Tiết dính lại dính, rốt cuộc dính đến mức Tiểu Huệ gật đầu để cho cô ở trong phòng này mấy đêm, nhưng vì vậy ký kết giao kèo bất bình đẳng là: muốn ở có thể, phòng trống không có, chỉ có thể ở chung một gian phòng với Tiểu Huệ, quá đáng hơn là, tiền thuê thu theo, ngày thứ nhất theo giá thị trường, ngày thứ hai thêm một trăm, ngày thứ ba thêm hai trăm. . . . . . Cứ thế mà suy ra.
Tiểu Tiết ngồi ở bên giường sử dụng ánh mắt "Thân thiết" ân cần thăm hỏi Tiểu Huệ, khẽ nhắm hai mắt lại, còn nhấp nhanh bờ môi, còn hai cái tay nắm thành quả đấm, những thứ vô cùng tinh tế biểu đạt tâm tình lòng đầy căm phẫn của Tiểu Tiết vào giờ phút này.
Tiểu Huệ không quan tâm tới cô, dọn dẹp một cái chăn trực tiếp ném lên giường, bình tĩnh nói: "Bản thân vẻn vẹn thôi."
Ánh mắt Tiểu Tiết ở trên giường quét một vòng, khóe miệng co quắp hai cái: "Cậu thật không ngại để cho tớ cả à, nhìn giường của cô nương cậu, cùng chỗ đổ rác có khác biệt gì."
Tiểu Huệ đang dọn dẹp vật lẫn lộn trải ở trên giường, nghe xong lời này, lông mày cô vừa nhấc: "Sự khác biệt chính là, cậu ngủ nơi này tớ cần tiêu tiền, đi ngủ chỗ đổ rác không cần tiền. Ừ, theo góc độ lợi ích kinh tế thực tế mà nói, tôi rất ủng hộ cậu đi."
Tiểu Tiết nổi giận: "Cậu không có lương tâm, thật vất vả tớ mới sang đây nhìn cậu...Cậu cứ như vậy đối với tớ sao?"
Tiểu Huệ: "Đến nhìn tớ sao? Không phải nhìn Kỷ Thiên Hàng sao?"
Tiểu Tiết khẽ mỉm cười: "Hắc hắc, thuận tiện nhé, ai bảo hai người dính vào nhau giống như cái cân không rời quả cân."
Cuối cùng đem đồ đạc sửa sang thu thập lại, không gian trên giường cuối cùng cũng miễn cưỡng có thể chứa đựng hai cái chăn, hai người rồi. Tiểu Huệ đi ra cửa mấy bước, chỉ là đi vài bước lại lộn trở lại. Cô đứng ở trước mặt Tiểu Tiết, thuận miệng hỏi một câu: "Cậu và Kỷ Thiên Hàng đến cùng là có chuyện gì?"
Tiểu Tiết ôm chăn nằm trên giường, một bộ lười không muốn động: "Haizz, tớ cũng muốn nói cho cậu biết á, đáng tiếc Kỷ đại ca không cho nói, cậu cũng biết, tớ là người giữ chữ tín, đồng ý với người khác thì không thể nói." Cô hơi hất mày, rất săn sóc đề nghị, "Nếu không, cậu đi hỏi Kỷ đại ca, chỉ bằng quan hệ của hai người, anh ấy làm sao có thể không nói thật với cậu đây?"
Tiểu Huệ cười: "Hẹp hòi, ít lên mặt cho tớ. Còn nữa, Tiểu Phong Tử nhà tớ thế nào trêu chọc cậu rồi hả? Tớ đã nói với cậu, không cho phép cậu khi dễ em ấy, đứa nhỏ này đơn thuần, chịu không nổi đùa giỡn."
Tiểu Tiết nhếch mép, nhào tới cuối giường, nằm lỳ ở trên giường, cặp chân câu lên còn đong đưa đong đưa, tựa như sủng vật chó vẩy đuôi mừng chủ, sau đó nha đầu này lại nắm cái chăn cắn một cái, làm ra bộ dáng thẹn thùng.
Tiểu Huệ vỗ trán: "Tiết cô nương, cậu muốn nói gì thì cứ nói đi, cái chăn nó vô tội, chớ giày vò nó."
Ánh sáng trong mắt Tiểu Tiết chợt lóe: "Đây chính là cậu nói đó, tôi hỏi cậu, Tiểu Phong Tử thích màu gì, thức ăn, hứng thú yêu thích là gì, thần tượng là ai, nghề nghiệp. . . . . . Chỉ cần là về cậu ấy, chuyện lớn cái rắm gì tớ đều có hứng thú muốn biết."
Tâm Tiểu Huệ căng thẳng, trừng mắt: "Cậu quả nhiên là có rắp tâm khác." Khi nói chuyện cô lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, một tay bắt cánh tay Tiểu Tiết, hướng sau lưng ngắt một cái, đồng thời bắp đùi đè ở trên lưng Tiểu Tiết.
Tiểu Tiết ở dưới chân Giang cô nương kêu rên: "Cô nương tha mạng, nữ hiệp tha mạng. . . . . . Tiểu nhân thề, tớ đây là thành tâm thành ý hỏi, mục đích, động cơ tuyệt đối so với hoa Bạch Liên còn phải Bạch hơn. . . . . ."
Tiểu Huệ nhếch miệng nở nụ cười: "Thôi đi, là bạn học với cậu mấy năm, tớ còn có thể không rõ ràng cái bộ mặt yêu nghiệt của cậu là gì thật sao? Khi đó cậu nói cái gì, có còn nhớ rõ không?"
Tiểu Tiết nhớ lại một chút, sau đó mới nghĩ đến mình đã từng "Chí khí hào ngôn" —— Sắc khắp thiên hạ, cô vội rụt cổ: "Khi đó còn nhỏ không phải trẻ tuổi không hiểu chuyện sao, những năm này ở xã hội là chảo nhuộm lớn bên trong mò mẫm lăn lộn một vòng, sớm đã khắp người tang thương, haizz. . . . . ." Cuối cùng là một tiếng thở dài tượng hình.
Tiểu Huệ thật muốn nhổ một bãi nước miếng tới cửa: "Có muốn tớ lột sạch người cậu xem một chút đến cùng có bao nhiêu tang thương hay không hả?"
Tiểu Tiết chống đỡ không nổi nữa: "Được rồi, được rồi, nhỏ biết sai rồi vẫn không được sao? Tớ thành thật khai báo, cái đó, hình như tớ rất yêu thích Tiểu Phong Tử." Cô khẩn trương thề, "Tớ nói thật, rất lâu tớ không có gặp được người đàn ông đáng yêu như vậy."
Tiểu Huệ đem tay Tiết cô nương ngắt ngắt một cái, sức lực này. . . . . . Tuyệt đối sẽ làm cho cô khỏe mạnh hưởng thụ.
Ở lúc tiếng gào thét của Tiết cô nương giống như giết heo, Tiểu Huệ bình tĩnh mở miệng: "Ý của cậu là muốn theo đuổi lão đệ của tớ? Tớ nhổ vào, vậy còn cậu và Kỷ Thiên Hàng thân mật thắm thiết nhá!"
Tiết cô nương lệ nóng doanh tròng, cô lừng lẫy hy sinh mình, chính là vì nói ọi người một tiếng: Giang cô nương chọc không được. Khi Giang cô nương thủ hạ, cô đều không dám phản kháng, nếu không thật lo lắng Giang cô nương xuống tay không đúng mực, sau đó rắc rắc một tiếng, gãy xương —— hãy cùng người con trai vô sỉ lúc trước theo đuổi Giang cô nương có kết quả giống nhau.
Nghĩ đến cái này, cả người Tiết cô nương run lên hai run, vội vàng giải thích: "Trời đất chứng giám, tớ và Kỷ đại gia thật sự nửa xu quan hệ cũng không có, nếu không có người uy hiếp tớ tìm được anh ấy, tớ thật sự chính là không muốn đuổi theo anh ấy tới nơi này! Tớ chỉ có thể nói nhiều như vậy thôi. . . . . . Lại nói, Giang cô nương, có thể buông tớ ra trước rồi lại nói được không?"
Tiểu Huệ hì hì cười lên một tiếng: "Cậu là đứa bé thật nghe lời, chỉ là với bản chất sắc nữ của cậu, cùng Kỷ Thiên Hàng thật đúng là tuyệt phối, làm sao lại không có va chạm ngọn lửa kích tình đây?"
Tiểu Tiết vội vàng ôm chăn dùng sức