Chương 13: Oa, Xích Độ. . .
Lệ Toa cầm một cái áp-phích kếch sù mở cửa đi vào, cô còn chưa lên tiếng liền tiếp nhận được bốn đôi mắt kiểu FBI. Chỉ thấy bốn người ngồi trên ghế sô pha, đồng loạt bắt chéo bốn đôi tay, bắt chéo hai chân.
Cô cầm áp-phích che đậy ở trên người một cái: "Các người nhìn tôi như vậy là có ý gì?"
Tiểu Huệ chậm rãi đứng dậy, vòng quanh thân thể Lệ Toa vòng vo hai vòng, đồng thời lỗ mũi đi đến gần ngửi hai cái, ánh mắt nghiêm túc: "Thành thật khai báo, tối hôm qua cô và Quả Táo Quân làm cái gì?"
Lệ Toa cười: "Không có gì hay để khai báo. A, đúng rồi, Quả Táo Quân đã đi làm rồi. Anh ấy bảo tôi đem vật này mang về, nói là có người sẽ rất muốn xem." Nói qua cô đem áp-phích trong tay lấy ra.
Đó là áp-phích khiến cô gái rất trào máu, gương mặt có góc cạnh hợp với cơ ngực, cơ bụng đợi chút các loại bắp thịt tinh sảo, vóc người kiện mỹ, quan trọng nhất là. . . . . . Đây là lõa - thể, xích lõa - trắng trợn, chỉ còn lại một cái quần lót tam giác che đậy phái nam lõa - thể.
Tinh thần Tiểu Tiết nhất thời tỉnh táo, cô lại gần nhận lấy áp-phích, một đôi mắt không sai biệt lắm muốn dính vào phía trên, sau đó trên mặt của cô lộ ra cái loại vẻ mặt như tên trộm, cười lớn nói với Tiểu Huệ: "Ha ha, xem một chút, ngay cả cọng lông đều lộ ra. . . . . . Xích độ này thật là lớn!"
Theo ngón tay của cô Tiểu Huệ nhìn sang, dọc theo bên trong quần quả nhiên thấy mấy cây lông mờ ảo gì đó. . . . . . Nhất thời có một nguồn nhiệt tán loạn ở trong người, cô cũng không thể không thừa nhận xích độ này quả thật có chút lớn rồi.
Đôi chân Thiên ca đổi một vị trí, sờ sờ lỗ mũi, khẽ mỉm cười nhưng không nói lời nào.
Tiểu Phong Tử hỏi: "Người kia là ai?"
Tiểu Tiết một bộ dáng vẻ chuyên gia: "Một minh tinh gần đây rất lửa, trong rất nhiều quảng cáo đều có bóng dáng của anh ta, chỉ là giống như vóc người của anh ta thay đổi tốt hơn." Nói qua cô lại ngắm vài lần trên poster.
Lệ Toa lại cười: "Thiên ca, Quả Táo Quân để cho tôi đem áp-phích này cho anh, nói là tùy anh xử lý, dù sao. . . . . ." Cô nói đến một nửa lại không nói, đem hứng thú của mọi người gắt gao treo lên, sau đó khốc khốc đi vào phòng.
Thiên ca nhún nhún vai: "Các người xem tôi làm gì, phạm nhân đều đã lưu còn không nhanh đi bắt!"
Tiểu Huệ ngồi xuống bên cạnh, vỗ bờ vai của anh một cái: "Gấp cái gì, còn có Quả Táo Quân nữa, chờ cậu ấy trở về nhất định sẽ để cho cậu ấy thành thực khai báo. Hiện tại trước phải giải quyết vấn đề của anh. . . . . ." Cô đoạt lấy áp-phích, ngón tay chỉ cơ ngực phái nam ở trên poster, dáng vẻ giả bộ không hiểu, "Tôi xem vóc người này thế nào không giống như Thiên ca anh thế? Sẽ không thật sự là anh đi?"
Tiểu Tiết ở một bên kêu lên: "Vóc người Thiên ca tốt như vậy? Không nhìn ra . . . . . . Còn có Lọ Lem, cậu và Thiên ca đã đến trình độ thẳng thắn thành khẩn với nhau sao?"
Tiểu Huệ sâu kín quay đầu đi, nhìn cô một cái, tuôn ra mấy chữ: "Ngạc nhiên cái gì, thân thể của cô, tỷ tỷ đều nhìn qua, không phải là cúp A sao?"
Tiểu Tiết hình như thấy được một thanh kiếm hung hăng chọc vào bộ ngực của cô, máu tươi văng khắp nơi. Cô phát điên: "Lọ Lem, cậu là tên khốn kiếp. . . . . ." Cuối cùng, âm thanh của cô bị bao phủ bởi tiếng đóng cửa —— Tiểu Phong Tử lôi kéo cô đi đánh điện tử rồi.
Thiên ca khẽ cười, kéo Tiểu Huệ đang muốn đuổi theo lại: "Em làm gì thế?"
Tiểu Huệ liếc: "Tôi không yên tâm để cho Tiểu Phong Tử cùng nha đầu kia ở trong một căn phòng, ngộ nhỡ một nữ thú tính đại phát, Tiểu Phong Tử nhà tôi không phải là trinh tiết khó giữ được à."
Thiên ca phá lên cười: "Em nói là một người phái nam cao lớn mười tám không bình thường sẽ bị một phái nữ gầy yếu 16 đụng ngã sao? Còn Bá Vương ngạnh thượng cung?"
Tiểu Huệ trừng mắt liếc anh một cái, cười như không cười đem áp-phích nhét vào trong tay Thiên ca: "Lần sau còn chụp hình khiêu dâm nhớ chớ lộ nhiều như vậy, lông đều hiện ra rồi. . . . . ."
Mắt thấy Tiểu Huệ sẽ vào phòng, Thiên ca nhanh chóng đuổi theo, ở trước lúc Tiểu Huệ đóng cửa cùng nhau vào phòng.
Thời điểm Tiểu Huệ còn chưa phản ứng kịp, cũng đã té nhào trên giường, cô giật mình, đưa tay “bộp” một tiếng đánh vào trên lưng Thiên ca, quát: "Kỷ Thiên Hàng, anh tự đâm đầu vào chỗ chết à!"
Vì phòng ngừa cô đột nhiên tập kích, Kỷ Thiên Hàng kẹp lại bắp đùi của cô mới dám yên lòng nói: "Em tin hay không, áp-phích tuyệt đối là xử lý qua, thời điểm anh chụp không có thấp như vậy, tối thiểu bộ vị mấu chốt đều là che kín."
Tiểu Huệ giận quá hóa cười: "Bây giờ tốt nhất anh mau đứng dậy, nếu không tôi không thể bảo đảm miệng của tôi có thể giải tỏa hay không. A, quên nói cho anh biết, mấy ngày trước có người còn gọi điện thoại hỏi tôi có tin tức của anh hay không. Anh nói xem, ngộ nhỡ tôi đem chuyện anh chụp ảnh nude vạch trần, bọn họ sẽ làm như thế nào?"
Trong mắt Thiên ca lóe lên một tia bị thương: "Huệ Huệ thân ái, em thật nhẫn tâm tổn thương thiện lương của anh đây như vậy sao?" Nói qua thân thể anh chuyển, Tiểu Huệ té ở trên giường, buồn bã mà nhìn chằm chằm vào trần nhà.
Tiểu Huệ thở hổn hển hai cái, cầm gối lên nện ở trên người Kỷ Thiên Hàng: "Mau đưa tiền."
Thiên ca vỗ trán: "Tự em lục soát một chút xem, có thể lục soát nửa xu thì là của em."
Tiểu Huệ hí mắt: "Cũng chụp áp-phích rồi, làm sao có thể không có tiền cầm? Anh không nói cũng được, tôi đi hỏi Quả Táo, cậu ấy nhất định sẽ biết."
Thiên ca cực kỳ bất đắc dĩ: "Huệ Huệ, nói tiền nhiều làm tổn thương cảm tình. Chỉ bằng quan hệ này của hai ta, của anh đều là của em."
Tiểu Huệ đứng dậy, vừa tìm kiếm quần áo trong tủ quần áo, vừa cười: "Ngừng! Tôi không dám cầm loạn đồ của anh, ngộ nhỡ ngẫu nhiên lại là bạn gái anh đưa cho anh, tôi liền thật chết không chỗ chôn cất rồi."
Nghe nói như thế, Thiên ca lập tức từ trên giường ngồi dậy, anh ở sau lưng kêu: "Huệ Huệ, em thật quá xử oan anh rồi, đồ của anh đưa em đều là anh . . . . . . ừ, tính tiền."
Tiểu Huệ cầm một bộ áo đầm màu vàng nhạt bó sát người, ném bên cạnh Kỷ Thiên Hàng, nhoẻn miệng cười: "Đúng vậy, anh tính tiền, chỉ là vốn muốn đưa cho bạn gái của anh? Được rồi, hiện tại tôi phải thay quần áo, làm phiền anh đi ra ngoài."
Cuối cùng Thiên ca cũng bị đuổi ra phòng của Tiểu Huệ, anh ghé vào cửa gõ vài cái, Tiểu Huệ ở trong phòng cũng không đáp lại anh. Bởi vì Tiểu Huệ nhớ tới chuyện tình thật lâu trước đây để cho cô nổi trận lôi đình.
Mỗi năm thời điểm cô sinh nhật, Thiên ca không có tim không có phổi ném cho cô một cái đồng hồ đeo tay, nói anh cầm