Nghĩ tới cuộc sống những ngày sau đó, Trần Mặc nhưng thật ra lại thực vui vẻ, bởi vì dần dần hoà mình được với bạn cùng phòng, mọi người cũng đều hiểu được tính tình của nhau, Hạ Đông Noãn ngoài lạnh trong nóng, chân chính là một kẻ ngốc trời sinh, Hiệp Lôi cuồng đọc sách tóm gọn hết mọi học bổng, còn có trưởng khoa nhạc Tần Băng Thanh là người phóng khoáng lạc quan, đương nhiên nàng lại thích người khác gọi mình là Sam, bởi cảm thấy như thế nghe có vẻ ngầu, so với cái tên tiếng Trung nhu nhược kia thì nghe qua càng giống một nghệ sĩ. Bản thân cô cũng càng ngày càng hợp cạ với Hạ Đông Noãn, hai người tính cách khác biệt lớn như vậy dĩ nhiên rất nhiều lúc đều có giá trị quan giống nhau, điều này khiến cho tình bạn giữa Trần Mặc và Hạ Đông Noãn đột nhiên tăng mạnh.
Mà cô gái kia, theo đủ loại tin tức vỉa hè cùng ảnh chụp trên trang web về giáo viên trong trường, Trần Mặc cũng từng bước xác định được cô gái mình tình cờ gặp ở căn tin rồi giúp đỡ mình, khiến mình vừa gặp đã yêu tên là Lương Sơ Lam. Một cái tên rất xứng với khí chất của nàng. Sơ Lam, Sơ Lam, ý chỉ sương mù vừa mới dâng lên trên ngọn núi, lạnh lùng tựa như khí chất nàng phát ra vậy, rất thanh lãnh, cũng thoải mái như thế. Nhưng tin tức vỉa hè mà Trần Mặc nhận được cũng không phải đều là tin tốt, bởi vì lúc biết tên người kia thì đồng thời cũng biết được nàng có một người bạn trai thanh mai trúc mã, đã đính hôn được hai năm, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hẳn là sẽ kết hôn trong năm nay. Tin tức xấu này song song với việc buồn bực vì không lấy được lớp của Lương Sơ Lam khiến tinh thần Trần Mặc sa sút suốt một thời gian, thậm chí còn giận lây sang mấy người bạn. Nhưng vấn đề là hai người quen biết nhau chưa quá một tháng, mà một tháng này ngay cả nắm tay cũng đã khiến Trần Mặc cảm thấy khó chịu, lại vẫn không ngừng mơ về Lương Sơ Lam, chút mơ mộng nho nhỏ ngày trước cũng biến thành bóng dáng lạnh lùng kia, cào cấu khiến lòng cô nhức nhối. Sau vài lần trải nghiệm, Trần Mạc cảm thấy vẫn thà thiếu còn hơn ẩu. Tằng kinh thương hải nan vi thuỷ [1], gặp được Lương Sơ Lam rồi, trái tim đã trao cả cho nàng thì căn bản cũng không chứa được những người khác nữa.
Chuông báo chuẩn bị vào tiết vang lên, cách giờ học chính thức tầm mười phút, Trần Mặc phục hồi lại tinh thần từ trong dòng kí ức, mà lúc này trong phòng học đã có đầy người ngồi. Trần Mặc lơ đãng tính sơ qua một chút, tỉ lệ nam nữ cũng hoàn hảo, nam hơi nhiều hơn nữ một chút thôi, xem ra mình vẫn tính lầm, vốn tưởng sẽ gần như toàn bộ là nam, không ngờ nữ cũng nhiều vậy. Nhìn thấy nhiều người đến vì Lương Sơ Lam như thế, lòng Trần Mặc đột nhiên nảy sinh cảm giác mất tự tin cùng áp bách trước nay chưa từng có. Cô gái mình thích quả thật đúng là mị lực toả ra tứ phía.
Theo thời gian từng bước trôi qua, Lương Sơ Lam tuỳ thời đều có khả năng đi vào từ cách cửa kia. Trần Mặc nhìn chằm chằm cửa, trái tim cũng bắt đầu nhảy lên, bởi vì cô có thể cảm giác được mình lập tức sẽ nhìn thấy cô gái khiến mình ngay cả nằm mơ cũng muốn tới gần, cái người mông lung thần bí như làn sương sớm trên núi, có sức hấp dẫn trí mạng kia.
Quả nhiên, Lương Sơ Lam sẽ không khiến người ta thất vọng. Cửa phòng học bị nhẹ nhàng đẩy ra, như thể có một vầng hào quang bao phủ trên người Lương Sơ Lam, khiến lớp học vốn huyên náo vô cùng nhất thời im ắng hẳn. Mọi người đều dừng hô hấp nhìn cô gái tóc búi cao, khoác áo gió, chân đạp giày cao gót, xách một cái túi da, đôi mắt nâu nhạt sau gọng kính màu đen loé lên quang mang sáng ngời.
Thanh lãnh, ưu nhã, cao quý, giỏi giang, không có nét quyến rũ nhưng vẫn khiến người ta không thể không tập trung ánh mắt lên người nàng. Nếu ánh mắt có thể khiến nhiệt độ tăng lên thì toàn lớp hơn tám mươi mấy ánh mắt nóng cháy kia chắc chắn có thể đốt Lương Sơ Lam thành tro. Nhưng nàng là Lương Sơ Lam, việc này đối với nàng mà nói chỉ là chuyện bình thường, từ khi nàng tốt nghiệp sư phạm đến bây giờ nhậm chức đã sáu năm, bất kể là tân sinh viên hay sinh viên cũ, đều dùng ánh mắt giống vậy để nhìn nàng chăm chú. Là một giáo sư, không thể không nói sức quyến rũ của nàng thực vượt xa.
Trần Mặc ngơ ngác nhìn bóng người trên bục giảng, đột nhiên nghe được nam sinh bên cạnh bất giác không kiềm chế được nuốt nước miếng, thế này mới phát hiện cổ họng mình cũng có chút khô khốc.
"Chào mọi người, tôi tên Lương Sơ Lam." Lương Sơ Lam tao nhã nói vào microphone, sau đó xoay người, viết một hàng chữ thanh tú đề tên mình lên bảng. Ba chữ "Lương Sơ Lam" như khắc vào lòng Trần Mặc, từng nét từng nét khắc thật sâu.
"Mọi người có thể gọi tôi là giáo sư Lương, khoá học này tên 'Phân tích sơ bộ văn học cổ', hẳn lúc đầu khi chọn lớp mọi người đều đã đọc qua, nếu hiện tại muốn rút lui hoặc bạn nào lấy nhầm lớp, sau khi tan học đến chỗ tôi đăng ký một chút, tham gia một lần chọn lớp bổ sung. Được rồi, chúng ta bắt đầu buổi học đầu tiên, trước tiên tôi sẽ điểm danh, nhận biết mọi người một chút, đây có thể coi như lần duy nhất tôi điểm danh trong khóa này." Lương Sơ Lam hắng giọng, mở danh sách sinh viên, bắt đầu gọi tên từng người.
Tên của học sinh đôi khi có những chữ thực lạ, nhưng chữ gì khó đọc đi nữa thì đến bên miệng nàng đều có thể chuẩn xác đọc lên, phát âm tiêu chuẩn, có khi còn có thể hứng chí, tuỳ tiện giải thích hàm nghĩa của từ đó, điều này khiến cho những người không chỉ kinh diễm bởi vẻ ngoài của nàng giờ lại càng bội phục thêm mặt kiến thức.
"Vương Tiểu Lị."
"Có!"
"Từ Thành."
"Có!"
......
"Hạ Đông Noãn."
...
"??"
"Hạ Đông Noãn?" Lương Sơ Lam đề cao giọng lên tám độ, người không đến ngay buổi học đầu tiên của khóa nàng thật đúng là từ trước tới giờ chưa từng có, lại còn là sinh viên cuối cùng trong danh sách! Nàng đẩy kính mắt, lại nhìn quét qua phòng học một lần, mà lúc này phòng học đã bắt đầu xôn xao cả lên, mọi người đều ầm ỹ đoán Hạ Đông Noãn là ai.
"Bạn học, có phải bạn là Hạ Đông Noãn không?" Một cô bạn tốt bụng bên cạnh đẩy đẩy Trần Mặc đang si mê nhìn Lương Sơ Lam, hoàn toàn không nhận ra mình được gọi tên. Người ta thấy cô chưa được gọi liền đoán hẳn là Hạ Đông Noãn.
"Hả?!"
"Có!!!" Trần Mặc bật dậy hô, hoàn toàn theo bản năng lớn tiếng kêu.
Tiêu điểm của toàn lớp bao gồm cả ánh mắt của Lương Sơ Lam lập tức chuyển dời lên thân thể cô. Nhìn thấy Trần Mặc rực rỡ như hoa, thẹn thùng đỏ mặt, vài nam sinh đều không kiềm được sợ hãi than. Thì ra trừ Lương Sơ Lam, dĩ nhiên còn có một cô gái xinh đẹp như vậy, có điều phần lớn mọi người đều thầm nghĩ: Đây là con gái nhà ai thế? Sao lại hành động không giống người khác vậy.
"Em là Hạ Đông Noãn?"
"Là em! Đúng là em!" Trần Mặc mặt đỏ tai hồng đáp.
Kỳ thật cũng không thể trách cô, dù sao cô còn chưa quen với việc dùng thân phận khác xuất hiện trước mặt mọi người. Cô càng không ngừng thầm cầu nguyện trong lòng, trăm ngàn lần đừng nên đụng phải bạn học cùng khoa Thương mại, nếu không không thể không lộ.
Tuy Lương Sơ Lam cảm thấy kỳ quái, nhưng chỉ nghi hoặc nhìn cô, sau đó liền cúi đầu đánh dấu lên danh sách, dời ánh mắt vẫn dừng lại trên người cô, thản nhiên nói với microphone. Thật ra khi nàng bước vào cửa lớp đã nhận ra Trần Mặc, tuy vị trí của Trần Mặc hơi khuất, nhưng không biết vì lí do gì ánh mắt đầu tiên lại thấy được người đó. Mà hơn nữa nói thế nào nàng cũng là giáo sư được gọi là máy tính siêu cấp đã gặp qua là không quên. Tuy cách một thời gian dài như vậy rồi, Lương Sơ Lam vẫn có thể liếc mắt một cái liền nhận ra Trần Mặc chính là cô sinh viên năm đó không mang theo thẻ cơm, rồi vì trả tiền còn dùng kỹ xảo theo dõi vụng về để bám theo mình. Gặp lại sau một năm, Lương Sơm Lam không thể không thừa nhận, cô học sinh này có một chút cảm giác