"Tiền bối, khoáng mạch ở bên trong hẻm núi này." Đông Phương Minh chỉ vào sâu bên trong hạp cốc nói.
Sau một hồi do dự, Mạc Vấn liền điều khiển Đại Hôi bay vào sâu bên trong hạp cốc.
Hẻm núi này rất hẹp, chỉ rộng chừng hai ba trượng, sâu độ sáu bảy trượng, nền đất và vách đá bên trong đều có vết cháy sém do nhiệt độ cao.
Đi sâu vào khoảng chừng hai, ba trăm trượng đã thấy dưới chân xuất hiện một ít khoáng thạch Địa Nguyên thô, đi thêm khoảng mười trượng nữa, khoáng thạch Địa Nguyên thô này đã lộ ra hai bên vách núi.
Mạc Vấn dừng chân, chăm chú nhìn vào khoáng thạch Địa Nguyên ngập sâu trong vách đá nham thạch mà trầm ngâm không nói gì, hẳn là đoạn khoáng mạch này trước đây vốn nằm sâu dưới lòng đất, do bị Thiên Lôi oanh kích nên mới lại được nhìn thấy ánh mặt trời, chỉ là không biết quy mô đoạn khoáng mạch này lớn nhỏ ra sao đây ?
"Lam, số đá Địa Nguyên này có đủ cho ngươi đúc lại kiếm đồ một lần nữa không ?"
"Không đủ, đá Địa Nguyên ở đây chỉ là quặng thô chưa tinh luyện, chất lượng quá kém. Người có thể đi sâu vào trong khoáng mạch này được hay không ? Ta có cảm giác đoạn khoáng mạch nằm sâu bên trong có điểm không đơn giản: "
"Được rồi: "
Mạc Vấn gật đầu, vung tay lên, một chiếc kiếm khôi hệ Kim liền hiện ra trước mắt, sau đó hắn ra một mệnh lệnh, kiếm khôi lập tức bắt đầu đào sâu vào phía trong bắt đầu từ vách đá nham thạch nơi đá Địa Nguyên lộ ra, từng khối đất đá xen lẫn đá Địa Nguyên bị nghiền vụn tung ra ngoài.
Đông Phương Minh đứng nhìn mà kinh sợ hãi hùng, đây như vậy mà lại là một chiếc kiếm khôi nhị giai ! Người mặc áo đen trước mắt kia rốt cuộc là người như thế nào ?
Kiếm khôi không biết mệt mỏi đào bới thật nhanh, không bao lâu sau thân hình đã đi khuất tầm mắt, chỉ thấy từng đống đá vụn bị kiếm khí cuốn lấy ném ra cừa động. Một canh giờ sau, kiếm khôi đã đào sâu được vài dặm.
Thời gian trôi đi, chất lượng của khoáng thạch cũng theo đó mà dần tăng lên, càng lúc càng thuần chất, nhưng đây cũng chỉ là nói một cách tương đối mà thôi.
Ba canh giờ sao, Mạc Vấn để Đại Hôi và Đông Phương Minh ở lại bên ngoài, một mình đi vào trong khoáng mạch.
Khoáng mạch này không lớn lắm, chỉ đủ chỗ cho một người đi vào, hơn nữa lại nghiêng nghiêng kéo dài xuống dưới. Mà ba canh giờ trôi qua, kiếm khôi cũng đã đào sâu đến mười dặm bên trong khoáng mạch.
"Từ lực thật mạnh mẽ !"
Đi sâu vào trong vài dặm, Mạc Vẫn đã lập tức cảm nhận được trọng lực nặng nề ước chừng gấp ba lần bên ngoài áp xuống thân thể. Mà từng mảng lớn Địa Nguyên tinh chất cũng đã bắt đầu hiện ra trước mắt.
Linh thể của Lam hiện ra, sắc mặt sáng bừng lên nhìn về khoáng mạch Địa Nguyên phía trước : "Đoạn khoáng mạch này ước chừng có khoảng ngàn vạn cân Địa Nguyên tinh chất, đủ để ta sửa lại toàn bộ kiếm đồ !"
Khi đi đến nơi sâu nhất kiếm khôi đào tới, trọng lực bên trong quặng mỏ đã tăng tới sáu lần, từ trường hỗn loạn đủ sức làm cho một thanh linh kiếm trung phẩm nhất giai dễ dàng bị nghiền nát.
"Chẳng lẽ đây là Địa Nguyên Linh Tinh sao !" Lam hoảng hốt kêu lên một tiếng.
Nguyên nhân là do bốn phía vách động xuất hiện một ít hạt tinh sa nhỏ bé màu vàng kim óng ánh như sao trên trời.
Địa Nguyên Linh Tinh là linh quáng hạ phẩm nhị giai chính hiệu, do tinh khí Địa Nguyên lắng đọng lại mà thành, chứa đựng bên trong nó một lượng Địa Nguyên từ khổng lồ, nếu Lam có thể hòa trộn thứ này vào bên trong kiếm đồ, uy lực của kiếm trận ít nhất cũng có thể tăng lên gấp đôi.
"Mạc Vấn, ta muốn bế quan một thời gian ngắn." Ngữ điệu trong câu nói của Lam khiến người nghe có cảm giác không thế từ chối.
Mạc Vấn thoáng trầm ngâm: "Cần bao nhiêu thời gian ?"
"Ba năm, ta cần ba năm để luyện hóa số Địa Nguyên thạch và Địa Nguyên Linh Tinh này."
Ba năm ? Mạc Vấn khẽ nhíu hàng lông mày, nhưng rất nhanh đã mở giãn ra: "Tốt, ta cũng đang chuẩn bị dừng lại nơi này một thời gian ngắn."
Lôi Đình chi lực tại nơi này rất nồng đậm, vừa khéo có thể nhờ vào sinh lực ẩn chứa trong Thiên Lôi mà tẩm bổ lại toàn bộ mệnh nguyên của bản thân, hơn nữa khoáng mạch Địa Nguyên tại đây không chỉ hữu dụng với Lam mà đối với hắn cũng như vậy, địa từ tinh khí dồi dào đủ để kiếm thể của hắn đột phá cảnh giới Kiếm Cương nhị giai.
Đông Phương Minh có cảm giác một năm vừa rồi là năm tháng bi thảm nhất trong cuộc đời gã, do gã mang ra một lượng lớn đá Địa Nguyên để mua bán trong khu chợ thành Cứ Xi nên bị bốn tên đệ tử Cứ Kiếm môn để ý tới, chặn giết dọc đường, trên đường tẩu thoát lại chạm trán tên cường giả thần bí mặc Hấp Linh Phi Phong cưỡi Lôi Dực Thôn Kim Thú này, đúng là tránh được vỏ dưa lại gặp vỏ dừa, đã vào tận bên trong dãy Lôi Minh rồi mà vẫn chưa nhắc gì đến chuyện thả gã đi. Hơn nữa mỗi ngày gã đều bị con Lôi Dực Thôn Kim Thú đáng sợ kia theo dõi, ở nơi núi non hoang vu khỉ ho cò gáy này kêu trời trời không biết, gọi đất đất chẳng hay, lại phải thưởng xuyên lo lắng có ngày Thiên Lôi bất ngờ bổ xuống đánh cho thành tro bụi.
Đáng hận hơn nữa chính là con Lôi Dực Thôn Kim Thú này không hề an phận chút nào, thi thoảng lại rời khỏi hẻm núi đi kiếm linh thảo ăn, đã vậy lần nào cũng đều ép