Truyền Kiếm

Chương 166: Đại Hôi Tiến Giai


trước sau

Bên trong Lôi Trạch, càng vào sâu, uy lực sấm sét càng cuồng bạo. Bên trong chỗ sâu nhất, điện xà chằng chịt đan vào nhau thành một mảng, bên cạnh đó còn có từ trường vặn vẹo, càng vào sâu lại càng mạnh mẽ. Mạc Vấn một đường đi thẳng vào khoảng một dặm thì không thể nào tiến thêm được nữa, với thân thể đạt tới Kiếm thể hạ phẩm nhị giai của hắn thì chỉ miễn cưỡng chống đỡ được. Mỗi một tấc (10cm) cơ thể đều gách chịu sức ép khủng bố, gần như có thể nghiền nát cơ thể hắn.
Suy ngẫm trong chống lát, Mạc Vấn quyết định cất Huyền Cương Kiếm Tý và Hấp Linh Phi Phong vào Kiếm Nang. Hai thứ này dù có phẩm chất hạ phẩm nhị giai nhưng không phải là loại Linh Bảo phòng ngự, ở lâu trong loại hoàn cảnh này sẽ dẫn đến hư hại.
Mất đi sự che chở của Hấp Linh Phi Phong, áp lực cơ thể phải thừa nhận tăng lên ba phần, quần áo toàn thân hóa thành bột mịn. Mạch máu dưới da toàn bộ tụ huyệt, thậm chí còn có tơ máu chảy ra từ lỗ chân lông.
Ngay lập tức Mạc Vấn điều chỉnh hít thở, bắt đầu sử dụng bí pháp thúc dục Mệnh Tuyền, từng tia Mệnh Nguyên Lực bên trong Mệnh Tuyền từ từ chảy ra, tuy yếu ớt nhưng vẫn từng chút, từng chút tăng lên. Cứ như vậy, việc hắn đạt đến nhất giai đỉnh phong chỉ còn là vấn đề thời gian.
Roẹt, một tia sét từ hư không xuất hiện, đánh thẳng lên thân thể Mạc Vấn.
Toàn thân Mạc Vấn run lên, một mảng da thịt lớn cháy đen, nhưng một tầng ánh sáng bạc chập chờn xuất hiện, da thịt đỏ tươi bên dưới lớp da bị đốt cháy nhúc nhích, nhanh chóng sinh ra một làn da mới che kín vết thương.
Bên ngoài Lôi Trạch, trong lúc Mạc Vấn tu luyện, Đại Hôi tỏ vẻ đang suy nghĩ, nghiêng cái đầu nhìn chủ nhân của nó bên trong Lôi Trạch đang di chuyển từng chút, thỉnh thoảng chịu đựng sấm sét. Sau cùng, trong ánh mắt nó cũng lộ vẻ quyết định, đôi cánh sấm chớp rung lên, bay vào Lôi Trạch, bay về phía chủ nhân của nó.
Đai Hôi vận chuyển yêu lực đến cực hạn, toàn thân bao phủ trong yêu lực màu trắng, nhưng dù sao, nó cũng chỉ mới là yêu thú nhất giai đỉnh cấp, so với nhị giai còn chênh lệch một đoạn lớn. Nó chỉ bay vào được khoảng hai trăm bước thì không thể tiến thêm được nữa.
Bên trong Lôi Trạch, nơi bị Linh Kiếm sư coi là cấm địa, một người, một thú cứ thế tu luyện. Khi kiệt sực liền ra khỏi phạm vi Lôi Trạch nghỉ ngơi, đến khi hồi phục lại đi vào bên trong Lôi Trạch, hoàn toàn không để ý thời gian trôi qua.
Sau ba tháng, từ khoảng cách một dặm, Mạc Vấn đã tiến vào thêm được trăm bước. Kiếm thể của hắn sau hơn trăm lần phá hư rồi chữa trị đã gần đạt đến hoàn mỹ. Mỗi một tấc trong cơ thể đều ẩn chứa sức mạnh khủng khiếp, kháng tính với Lôi lực so với trước đây đã mạnh mẽ hơn nhiều lần. Thêm nữa, trên da thịt của hắn qua thời gian dài được tẩy lễ bằng Thiên Lôi cũng xuất hiện một ít hoa văn hình sấm sét. Lúc đầu, hắn còn không để ý, hắn tưởng rằng nội thương do Thiên Lôi lưu lại. Nhưng theo thời gian, khi nhưng lôi văn này càng rõ rệt, lúc hắn vận chuyển sức mạnh, không ngờ từ lôi văn lóe ra điện xà nhỏ li ti. Tuy uy lực của điện xà này còn rất yếu nhược, nhưng chúng đều hình thành nên từ lôi điện thật sự.
Biến cố bất ngờ này làm Mạc Vấn kinh hoàng một lúc lâu, còn cắt ra vài ngày nghiên cứu, sau cùng phát hiện nhưng lôi văn này có tác dụng hấp thu Lôi Lực. Còn tăng cường một ít khả năng khống chế Lôi Điện, giống như Thiên Lôi lưu ký hiệu trên người hắn. Tuy nhiên, đám lôi văn này còn rất thô thiển, chỉ là hình thức ban đầu, chỉ có thể dưới sự rèn luyện của Thiên Lôi, từng bước hoàn thiện.

Tiếp qua hai tháng, Đại Hôi đột nhiên phát ra tiếng gầm rú, yêu khí toàn thân sung túc, thiên địa linh khí cuồng bạo xung quang điên cuồng lao tới thân thể nó.
Đại Hôi gấp gáp bay khỏi phạm vi Lôi Trạch, sau đó đứng trên một ngọn núi hướng về bầu trời gầm rú. Trên bầu trời, một vùng sức mạnh hủy diệt dần hội tụ. Uy lực của luồng sức mạnh này không thể xem thường, sức mạch cuồng bạo trong núi Lôi Minh đã bị nó trực tiếp khu trừ.
“Đây là … Thiên Kiếp.”
Ánh mắt Mạc Vấn chớp động, giờ này lôi văn màu vàng ngoài cơ thể hắn đã khá rõ, có thể nhìn thấy được, từng đường hoa văn huyền ảo trải rộng toàn thân, như thể được chạm trổ từng hình tia chớp lên mình.
“Không ngờ được, Đại Hôi lại thăng cấp.”
Thân thể Mạc Vấn khẽ chuyển động, bay ra bên ngoài Lôi Trạch, lôi văn trên thân chập chờn kịch liệt một hồi, cuối cùng ẩn vào trong làn da.
Ra khỏi Lôi Trạch, Mạc Vấn đứng cách Đại Hôi khoảng ngàn trượng (=3,(33)km), nhìn chằm chằm vào kiếm vân đang hội tụ trên bầu trời. Hiện tại, hắn đã có chút hiểu biết về Thiên Kiếp, dựa theo cảnh giới khác nhau mà thiên kiếp chia thành Nhất Cửu, Nhị Cửu. . .Cửu Cửu, tổng cộng chín loại, mà dựa theo thuộc tính lại có nhiều loại khác nhau.
“Hai tầng kiếp vân, Nhị Cửu Thiên Kiếp, Canh Kim Chi Khí, là Canh Kim Lôi Kiếp trong Ngũ Hành lôi kiếp sao?” Mạc Vấn nhìn vào kiếp vân , trầm ngâm suy nghĩ.
Yêu thú mỗi lần thăng cấp đều phải độ thiên kiếp, Lôi Dực Thôn Kim Thú thuộc yêu thú tính Kim, nên phải độ Thiên Kiếp thuộc tính Kim, Đại Hôi muốn thăng cấp nhị giai, theo quy cách là Nhị Cửu Thiên Kiếp.
Đại Hôi đứng trên sườn núi, nhìn lên kiếp vân trên bầu trời mà gầm rống, trong âm thanh ẩn chứa vẻ sợ hãi. Rèn luyện trong Lôi Trạch những ngày qua cũng kích hoạt lực lượng huyết mạch tiềm ẩn trong cơ thể nó, lại ăn thêm nhiều cỏ Lôi Linh, việc thăng cấp nhị giai là chuyện đương nhiên.

Hình thành Thiên Kiếp nói chậm không chậm, ước chừng khoảng mấy khắc, kiếp vân liền thành hình, một tia chớp trắng bóc từ trung tâm kiếp vân giáng thẳng xuống. Bên dưới, bộ lông toàn thân Đại Hôi xù ngược, cái sừng nhọn hoắt màu bạc trên đỉnh đầu giương lên không trung.
“Oành!”
Điện xà đánh xuống như mưa rào, bên dưới sườn núi, thân thể Đại Hôi bị bao phủ một lớp điện xà, nhưng nó chỉ hơi rùng mình một cái, lông bờm ko hư hao gì, lại hướng về kiếp vân gầm lớn như khiêu khích.
Tia chớp thứ hai, thứ ba, từng tia chớp đáng sợ liên tiếp giáng xuống. Một vùng trời đất sấm sét vang rền. Tuy nhiên uy lực của lôi kiếp này vẫn có hạn, còn xa mới bằng sấm sét trong nơi sâu nhất trong Lôi Trạch nhưng nó lại ẩn chứa ý chí Thiên Đạo, uy thế mỗi lúc lại càng thêm kinh tâm động phách.
Chín đạo thiên lôi liên tục giáng xuống, ngoại trừ bộ lông trên thân Đại Hôi có chút cháy xém, còn lại những bộ phận khác trên cơ thể cũng không bị thương tổn nào quá lớn. Một luồng yêu lực lướt qua trên thân, bộ lông trên người nó sáng bừng lên, nhìn vào càng có thần.
Nhị Cửu Lôi Kiếp, hai tầng kiếp

vân, chín đạo thiên lôi đầu tiên qua đi, tầng đầu kiếp vân bắt đầu tan đi, hiển lộ ra tầng hai kiếp vân ở đằng sau. Một loại lực lượng so với vừa rồi đáng sợ hơn mấy lần ngưng tụ.
Thần sắc Đại Hôi cũng lộ vẻ nghiêm trọng, lưu chuyển toàn bộ yêu lực bên trong cơ thể ra ngoài, tạo ra một tầng phòng hộ Canh Kim dày đặc, toàn thân nó giờ được bao bọc trong ánh sáng trắng kia.
Không lâu sau khi chín đạo thiên lôi đầu tiên kết thúc, đạo sấm sét thứ nhất của đợt thứ hai cũng bắt đầu giáng xuống, toàn bộ trời đất biến thành một vùng trắng xóa.
Oành!
Yêu quang trên thân Đại Hôi bị luồng Lôi Quang này đánh cho tán loạn hơn nửa, cơ thể khổng lồ ngay lập tức nằm bẹp trên mặt đất, trên lưng cháy đen một mảnh, cơ thể nó lúc này gần như lún vào trong mặt đất.

“Rống!”
Đại Hôi phẫn nộ gầm lớn một tiếng, từ trong hố cháy đen nhảy ra, từ trong cơ thể nó tỏa ra thứ khí thể không cam chịu, chống đỡ uy áp từ Thiên Đạo, tuy nhiên nếu so ra vẫn rất nhỏ bé đối với lôi kiếp.
Oành!
Oành!
Đạo Thiên Lôi thứ hai, thứ ba liên tiếp giáng xuống, đạo sau so với đạo trước càng đáng sợ hơn. Đại Hôi lúc này đã không còn thong dong được như trước, da thịt toàn thân bong tróc, yêu quang hộ thể một lần nữa bị đánh tan. Đến đạo Lôi Quang thứ sáu giáng xuống, Đại Hôi gần như không thể đứng lên, lông vũ trên hai cánh gần như toàn bộ đã rơi rụng toàn bộ, xương trắng lộ ra khắp nơi trên cơ thể, giờ đây nó đã yếu đến mức cả sức rên rỉ cũng không có.
Ánh mắt Mạc Vấn chớp chớp, sau cùng cũng nhịn không ra tay. Thiên Kiếp là khảo nghiệm của Thiên Đạo, vượt qua được thì như cá vượt long môn, thỏa thích ngao du trời cao biển rộng. Nếu dựa vào ngoại lực chẳng khác nào hại nó, cho dù vượt qua thì trong tương lại cũng không thể tiếp tục phát triển.
Đạo thiên lôi thứ bảy giáng xuống.
Một bên cánh của Đại Hôi bị bẻ gãy, toàn bộ da thịt trên lưng bị nổ tung, xương sống trên đó hở ra toàn bộ.
Mạc Vân không tự chủ mà nắm chặt bàn tay, hắn cảm nhận được tình huống của Đại Hôi lúc này đã như nỏ mạnh hết đà, yêu lực trong cơ thể đã rớt xuống mức thấp nhất. Đã thất bại rồi sao? Mạc Vấn có chút không cam lòng, hắn không muốn Đại Hôi chết đi, cũng không muốn lưu lại mầm họa thăng cấp trong tương lai. Ở chung lâu ngày, hắn đã có chút không dứt bỏ được con yêu sủng này.
Đúng lúc này, trong cơ thể Đại Hôi tuôn ra một luồng linh khí sung túc mờ mịt, bao bọc toàn thân nó vào bên trong.
Linh Mạch Chi Nguyên ! Ánh mắt Mạc Vấn đầy vẻ rung động, thì ra là linh nguyên của linh mạch nhất giai trước kia Lam cho nó, không ngờ rằng lại phát huy tác dụng vào lúc này.
Linh nguyên là nguồn gốc sản sinh ra linh mạch, tương đương với huyết tủy trong cơ thể, tuyệt đối là thứ đại bổ trong đại bổ. Những tinh khí linh nguyên này một khi tràn ra, thương thế và yêu lực của Đại Hôi sẽ được phục hồi lại rất nhanh. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi vài nhịp thở, Đại Hôi có lẽ đã khôi phục đến trạng thái tốt nhất.

“Rống!”
Đại Hôi ngửa mặt lên trời gầm to, âm thanh chấn động khắp nơi. Kiếp vân trên trời vẫn không có chút tình cảm, nó chỉ dựa theo quy tắc của Thiên Đạo mà giáng xuống đòn trừng phạt của trời đất, nhằm loại trừ những sinh vật đi ngược lại lẽ trời. Về phần có thành công hay không nó không quan tâm.
Đạo lôi kiếp thứ tám đang tích tụ trên không trung, có lẽ uy lực của nó so với đạo thứ bảy còn đáng sợ hơn rất nhiều.
Oanh!
Yêu quang toàn thân Đại Hôi một lần nữa bị phá tan, thân thể so với trước khi khôi phục cũng không khá hơn chút nào, trở lại tình trạng thoi thóp như lúc trước. Tuy vậy linh nguyên cũng không phải thứ để trưng bày, thương thế của Đại Hôi lại nhanh chóng phục hồi, chuẩn bị tiếp đón đạo lôi kiếp cuối cùng giáng xuống, sau một thời gian rốt cục Đại Hôi cũng đã phục hồi được trạng thái toàn thịnh một cách khó khăn.
Khí thế đạo thiên lôi cuối cùng giống như trời cao đang phẫn nộ, uy lực so với đạo thứ tám mạnh hơn nhiều ! Dưới ánh sáng của đạo sấm sét kinh khủng này, Đại Hôi trọng thương một lần nữa, toàn bộ cơ thể nó bị nướng chín hoàn toàn, gần như không nhận ra được bộ dạng lúc đầu. Nếu như không nhận khí tức mỏng manh như có như không kia, có lẽ Mạc Vấn đã tưởng rằng Đại Hôi bị Thiên Lôi đánh thành tro bụi.
Đợt lôi kiếp thứ hai qua đi, kiếp vân trên bầu trời cũng chậm rãi tan đi. Sau thiên kiếp, bên trên cái cơ thể cháy đen như than cốc của Đại Hôi toát ra một luồng sinh cơ rồi chầm chậm phục hồi, một tầng ánh sáng trắng nhu hòa bao bọc lấy nó. Những phần thịt cháy đen mau chóng tróc ra, hé ra phần da thịt mới, cuối cùng là bộ lông màu bạc từ trong da thịt mọc ra, lông vũ màu bạc cũng bắt đầu che kín hai cánh.
Sau nửa khắc đồng hồ, một con Lôi Dực Thôn Kim Thú mới toanh xuất hiện trước mặt Mạc Vấn. Biến hóa hình thể không lớn, nhưng bộ lông đã biến thành thuần một màu trắng, cái sừng trên đầu dài thêm vài tấc, từng đường hoa văn màu bạc che kín bên ngoài cái sừng.
“Rống!” Đại Hôi gầm lớn một tiếng sung sướng, khí thế của yêu thú hạ vị nhị giai khuếch tán ra xung quanh.
Mạc Vấn nhìn Đại Hôi hưng phấn gầm thét mà trầm ngâm suy nghĩ, thời điểm Mệnh Nguyên của mình đột phá cũng là lúc phải trở về nước Triệu rồi.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện