Phi thuyền khổng lồ đáp xuống làm kinh động toàn bộ Cứ Kiếm môn, nhưng những người này phần lớn đều là Linh Kiếm Sư Kiếm Mạch sơ kỳ cấp thấp, thậm chí có người còn chưa ngưng kết Kiếm Mạch, cơ bản là chưa từng nhìn thấy phi thuyền lớn bậc này. Tất cả dừng việc đang làm lại ngẩng nhìn lên trên.
“Rống!” Tiếng gầm trầm thấp của Đại Hôi khiến Đông Phương Minh tỉnh táo trở lại.
Đông Phương Minh cắn răng, xoay người lại trên lưng Đại Hôi, nhìn thấy Đại Hôi đang không thoải mái, nhưng cũng không có phản kháng gì, mệnh lệnh của Mạc Vấn cho nó chính là nghe theo chỉ dẫn của Đông Phương Minh, đi chấn nhiếp Cứ Kiếm môn.
Đại Hôi vỗ cánh, chở Đông Phương Minh bay lên không chỗ thuyền lớn, sau đó dừng lại bên ngoài kiếm thuyền cách trăm trượng, Đông Phương Minh vừa mới nhìn rõ người trên boong thuyền thì mồ hôi đã đổ ròng ròng.
Chỗ boong thuyền rộng lớn kia, có hơn hai mươi thân ảnh đang đứng, cầm đầu là một lão giả râu tóc bạc trắng nửa nằm nửa ngồi trên chiếc ghế được tạo hình cực kì tinh xảo trải da thú rộng thùng thình. Đầu lão đang gối lên cặp đùi trắng nõn của một thiếu nữ trẻ tuổi tướng mạo xinh đẹp, trong ngực lại có một thiếu nữ đang dựa vào, thỉnh thoảng cầm rượu quả bánh trái trên bàn trà bằng linh mộc bên cạnh đút vào miệng lão giả, mặt khác có hai thiếu nữ giống thế đang ngồi trên mặt đất nhẹ nhàng đấm chân cho hắn.
Nhìn mấy người này, con ngươi Đông Phương Minh co rụt lại, trên thuyền có hai mươi bốn người, có mười sáu Linh Kiếm Sư Kiếm Mạch hậu kỳ, bốn Linh Kiếm sư Kiếm Mạch viên mãn, còn lại bốn người không thể nhìn thấu, trong đó có lão giả nằm trên ghế da thú kia, còn lại là ba Linh Kiếm Sư đứng hầu bên cạnh một Linh Kiếm sư trung niên. Nói cách khác, bốn người này đều là Linh Kiếm sư cảnh giới Kiếm Cương! Hơn nữa khí tức phát ra trên người lão giả nằm trên ghế kia so với Môn chủ Cứ Kiếm môn cảnh giới Kiếm Cương hậu kỳ còn đáng sợ hơn!
“Hừ ?”
Nhìn thấy Đông Phương Minh cưỡi Đại Hôi con mắt lão giả sáng ngời: “Có ý tứ, lại là Lôi Dực Thôn Kim Thú đã tấn giai, không nghĩ được là ở nơi này cũng có thể nhìn thấy dị thú bậc này, đúng lúc động phủ của lão phu đang cần một linh thú trông coi!”
“Hầu Tân, giao cho ngươi, cố gắng hết sức giải quyết thật êm xuôi, hôm nay ta không muốn thấy máu tanh.”
“Vâng, phó Môn chủ.”
Trong ba tên cường giả Linh Kiếm sư Kiếm Cương có một kẻ đứng ra, khom người với lão giả một cái, sau đó giẫm lên Linh kiếm bay ra boong thuyền, trực tiếp dừng lại trước mặt Đông Phương Minh hơn mười trượng.
“Rống!” Đại Hôi nôn nóng gầm nhẹ một tiếng, phần lưng hơi nhô lên, hiển nhiên người đối diện này khiến nó cảm thấy bị uy hiếp.
Đông Phương Minh nuốt nước miếng, cố chấp hỏi: “Các hạ là người phương nào? Vì sao lại phá hủy kiếm trận hộ sơn của chúng ta?”
Hầu Tân căn bản không để tiểu bối Kiếm Mạch hậu kỳ phía trước vào mắt, hừ nhẹ một tiếng: “Tiểu tử, gọi Ngưu Thiên Bá ra đây, phó Môn chủ Vạn Kiếm môn La Quang đại nhân giá lâm, bảo hắn lăn ra đây bái kiến.”
Đông Phương Minh hít một hơi khí lạnh, Ngưu Thiên Bá là tục danh của Môn chủ đời trước Cứ Kiếm môn, gã không có lạ lẫm gì, cái gã để ý chính là tên kiếm môn đối phương vừa nói! Vạn Kiếm môn, là đại kiếm môn nổi lên hai mươi năm gần đây, gần như đồng thời cùng Thiên Trì Kiếm Tông cắm rễ ở đây, lai lịch thần bí, vừa xuất hiện liền diệt môn một kiếm môn thực lực không tệ phía nam quận, sau đó chiếm cứ sơn môn, trắng trợn phát triển thế lực, không lâu sau đó lại tiêu diệt thêm mấy kiếm môn xung quanh, sau hai mươi năm, kiếm môn này đã xơi tái non nửa số quận thành phía nam quận, thực lực đã gần như có thể chống lại Thiên Trì Kiếm Tông. Hôm nay Vạn Kiếm môn này giá lâm Cứ Kiếm môn rõ ràng không phải chuyện tốt, vì vậy Đông Phương Minh cẩn thận đáp: “Các hạ, Ngưu Thiên Bá đã bị đại nhân nhà ta bêu đầu, hôm nay Cứ Kiếm môn này trên danh nghĩa đã là của đại nhân nhà ta.”
Trên mặt Hầu Tân lộ ra vẻ ngoài ý muốn, hơi nhíu mày lại rồi nói: “Vậy hãy kêu đại nhân của ngươi đi ra đây!”
“Các hạ, đại nhân của ta không ở đây.” Tư thái Đông Phương Minh hạ thấp xuống.
Khóe mắt Hầu Tân hơi run rẩy một chút, tức giận nói: “Kêu người có thể làm chủ được ra đây!”
“Hiện tại làm chủ nơi này chính là tại hạ.”
“Sặc…” Hầu Tân nghẹn lời, thế nhưng cũng không thể oán trách người khác, lửa giận trong lòng do vậy mà không thể phát tiết ra bên ngoài, y lạnh lùng nói: “Hiện tại cho ngươi nửa canh giờ, để cho toàn bộ người bên trong sơn môn tập trung đến Kiếm đài trên ngọn chủ phong! Quá hạn ai không đến giết không tha!”
Trán Đông Phương Minh chảy đầy mồ hôi lạnh, cắn răng nói: “Các hạ, tại hạ không hiểu rõ ý của ngài.”
“Không rõ?” Hầu Tân lạnh lùng cười: “Hiện tại ta đây nói cho ngươi biết, Cứ Kiếm môn đã bị Vạn Kiếm môn thu nạp! Các ngươi hiện tại chỉ có hai lựa chọn, thần phục, hoặc là chết!”
Sắc mặt Đông Phương Minh tái nhợt, tuy đã đoán ra từ trước, nhưng cảm giác chính tai nghe thấy và suy đoán lại không giống nhau. Thì ra đúng là Vạn Kiếm môn sẽ hạ thủ với mấy quận góc Tây Nam Cửu Hàn Châu này, không nghĩ đến thế lực Vạn Kiếm môn phát triển nhanh như vậy, mấy quận trung bộ phía nam đã bị bọn chúng hoàn toàn thâu tóm!
Không có thời gian lo lắng cho an nguy của sư môn mình, hiện tại cần phải vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt đã, hắn cắn răng kiên trì nói: “Các hạ, đây là việc lớn, tại hạ muốn trước tiên mời đại nhân nhà ta ra mới có thể quyết định được, xin các hạ thư thả cho một chút thời gian.”
“Hừ! Rượu mời không muốn lại muốn uống rượu phạt à! Tâm tình phó Môn chủ nhà ta hiện tại đang tốt, không muốn đại khai sát giới, nhưng lão nhân gia người sẽ không ngại tiêu diệt thêm một cái kiếm môn nữa đâu! Nửa canh giờ, ai chưa đến Kiếm đài chủ phong, giết không tha!”
Ống tay áo Hầu Tân phất lên, không hề để ý tới Đông Phương Minh, ngự kiếm bay trở về boong thuyền.
Thân phi thuyền khổng lồ hơi nghiêng, bay về phía chủ phong, trực tiếp đáp xuống đỉnh núi chủ phong điện, sức nặng khủng bố trực tiếp đè sập mái vòm chủ điện.
Sắc mặt Đông Phương Minh âm u khó đoán liếc nhìn Hậu Tần đang ngông nghênh quay về kiếm thuyền Phi Vũkia rồicưỡi Đại Hôi quay về chỗ cũ. Thế nhưng rất nhiều thân ảnh đã biến mất khỏi chỗ đó, chỉ còn lại bốn gã đệ tử Nhận Kiếm môn sắc mặt khó coi.
“Bọn họ đâu rồi?” Đông Phương Minh hỏi.
Một gã đệ tử Nhận Kiếm môn cầm đầu, thanh âm buồn bực nói: “Đại nhân, bọn họ đều đi rồi, nói là muốn đi đến Kiếm đài chủ phong.”
Đông Phương Minh thở dài, trông cậy vào lòng trung thành của những tên môn nhân Cứ Kiếm môn này còn không bằng chờ lợn nái leo cây cho rồi.
“Đại nhân, chúng ta làm sao bây giờ?” Tên đệ tử kia hỏi, bọn họ là đệ tử Nhận Kiếm môn, muốn đầu hàng cũng không thể, huống hồ Lãnh Cừu đã dám phái ra những người này, điều đó nói lên rằng họ đáng tin cậy, sẽ không phải loại thay đổi thất thường.
Đông Phương Minh đứng trên đỉnh núi, nhìn qua đệ tử Cứ Kiếm môn đang di chuyển như đàn kiến về hướng ngọn chủ phong, trầm ngâm một lúc: “Các ngươi