Phàm là Linh Kiếm Sư ngưng luyện được kiếm ý, ý chí đều đã vững vàng như núi, ảo cảnh muốn lay chuyển được tinh thần Linh Kiếm Sư như vậy thật không có hiệu quả. Mạc Vấn bước trên Vấn Tâm Lộ, tất cả ảo cảnh đều tan đi như mây khói, không mảy may dao động được tâm cảnh của hắn.
Không bao lâu sau, hắn đã đi qua năm mươi bậc đá.
"Năm mươi bậc ! Vượt qua năm mươi bậc rồi ! Xem bộ dạng hắn ung dung thế kia, ta đoán có lẽ vượt qua một trăm bậc cũng là chuyện dễ dàng !"
"Thật đáng chết ! Lá gan bé nhỏ của lão tử tại sao không thế lớn thêm một chút vậy ! Không được ! Ngàn vạn lần không được vượt qua một trăm bậc đó ! Đừng vượt qua, đừng vượt qua !"
"Ha ha ! Lão tử trúng đậm rồi ! Tỉ lệ cược một ăn ba mươi cơ mà ! Ha ha. . ."
Tốc độ của Mạc Vấn vẫn nhanh như trước, hắn như đang dạo bước trong núi, cảm giác nhẹ nhàng thoải mái không nói nên lời.
Chín mươi bậc ! Chín mươi lăm bậc ! Một trăm bậc !
Ánh mắt Tề Nguyên Hải lóe lên, tuy nói ảo cảnh thử thách trước một trăm bậc đơn giản, nhưng huyễn cảnh đều biến hóa thành những sơ hở trong lòng Linh Kiếm Sư, có thể một hơi vượt qua mà không hề mảy may dao động thì chính gã cũng phải tự than thở rằng mình không bằng.
Gã đang thầm khen Mạc Vấn, nhưng đồng tử đã nhanh chóng co rút lại, bởi thân ảnh kia sau khi vượt qua bậc đá thứ một trăm vẫn không ngừng lại, vẫn bước lên phía trước như cũ.
"Hắn làm gì vậy ? Tại sao vẫn tiếp tục đi lên ? Không phải hắn đã vượt qua một trăm bậc rồi hay sao ?"
"Thật là quá phong độ mà, nếu như lão tử cũng có thể coi cái Vấn Tâm Lộ này như không có gì như vậy thì có chết cũng đáng !"
Nhìn thân ảnh đen tuyền trên Vấn Tâm Lộ, Lưu Duệ ngẩn người, hai mắt đột nhiên sáng rực lên: "Có ý tứ, muốn khiêu chiến Vấn Tâm Lộ ư, hắc hắc, Vấn Tâm Lộ trước sau không hề giống nhau, không biết ngươi có thể chịu nổi uy áp của kiếm cảnh đạt đến cấp độ sư tôn không đây."
Từ bậc đá thứ một trăm trở đi, cảnh tưởng xung quanh đã biến ảo ra trời băng đất tuyết. Băng tuyết này không giống với thứ ở trên núi tuyết, trời băng đất tuyết trong ảo cảnh phát ra ý cảnh vô cùng lạnh giá, hơn nữa ẩn sâu bên trong ảo cảnh là một luồng kiếm ý mạnh mẽ đến mức đã dẫn động Sát Lục Kiếm Ý của Mạc Vấn, hai luồng kiếm ý đối chọi dữ dội với nhau đã khơi dậy lòng hiếu thắng của hắn.
Đã là kiếm giả, lấy thẳng không lấy cong, hai luồng kiếm ý cùng cấp độ gặp nhau, tất nhiên là muốn phân thắng bại.
Mạc Vấn bước từng bước về phía trước, hắn phải tìm cho được luồng kiếm ý kia,
"Một trăm năm mươi bậc ! Gì đây cơ chứ ! Vậy mà hắn đi một hơi qua môt trăm năm mươi bậc sao ?"
"Ta cược hắn có thể vượt qua hai trăm bậc ! Năm mươi linh thạch ! Ai dám chơi nào ?"
"Lão tử chơi với ngươi ! Cược với ngươi năm mươi linh thạch ! Ta cá là hắn không qua được hai trăm bậc !"
Vấn Tâm Thiên Lộ, cứ mỗi một trăm bậc là một cái mốc, mà bậc thứ hai trăm lại càng là một cột mốc vô cùng to lớn, không có tu vi kiếm đạo đến mức đại thành thì quyết không thể vượt qua. Hơn nữa bên trên chính là kiếm cảnh Hàn Băng của lão tổ Thiên Trì, căn bản là không thể chống lại kiếm cảnh này.
Ánh mắt Tề Nguyên Hải cuối cùng đã từ yêu thích trở nên chăm chú, nhìn chằm chằm vào thân ảnh đen tuyền trên Vấn Tâm Thiên Lộ, thân ảnh này dường như đã dừng lại trên bậc thềm thứ hai trăm, nhưng sau đó lại bước lên bậc thứ hai trăm linh một !
Xoạt !
Bầu không khí trên đỉnh núi như sôi lên, nhìn thấy cảnh vừa rồi, cả đám Linh Kiếm Sư nếu không tỏ ra kinh ngạc thì cũng thấy vô cùng hâm mộ.
"Hai trăm bậc ! Vậy mà đã vượt qua hai trăm bậc rồi !"
"Người này là ai ? Thực lực như vậy thì dù ở trong những đại Kiếm Tông cũng sẽ là nhân vật chỉ đứng sau trưởng lão nội môn rồi ! Không nghĩ tới hắn sẽ gia nhập Thiên Trì Kiếm Tông, đáng tiếc."
"Bắt đầu đặt cược ! Bắt đầu đặt cược ! Cược xem vị tiền bối này cuối cùng có thể đi qua bao nhiêu bậc đây !"
"Tốt ! Ta cá là hắn có thể vượt qua toàn bộ con đường này ! Đặt một trăm linh thạch !"
"Ngươi bị váng đầu sao ? Từ trước đến nay không ai có thể vượt qua hoàn toàn, nghe nói bậc lão tổ Thiên Trì có lưu lại ấn ký kiếm ý mạnh nhất trên bậc thềm cuối cùng, người mặc áo đen kia có khỏe mạnh trở lại cũng có cách nào qua được đâu !"
"Đúng đấy, nếu hắn thật sự có thể vượt qua, ta sẽ ăn bằng hết toàn bộ số tuyết dưới chân núi !"
Ngược lại Lưu Duệ lại hít một hơi khí lạnh, vẻ mặt không thể tin được đã biến mất: "Bước qua hai trăm bậc mà không hề dừng lại, cái này. . .Chẳng lẽ hắn đã lĩnh ngộ được kiếm ý ? Ái chà, người như vậy lại đến Thiên Trì Kiếm Tông của chúng ta hay sao ? Tứ sư huynh, lần này ngươi đã bỏ qua chuyện hay rồi."
Nói đến đấy thì ánh mắt gã hướng về phía sơn môn: "Kiếm ý dao động từ Vấn Tâm Lộ có lẽ đã làm cho các vị sư huynh sư tỷ chú ý tới ? Không biết vị Đại sư tỷ dị thường kia có bị kinh động mà xuất quan không đây ?"
Vừa nói dứt lời, đã thấy vài thân ảnh bay ra nhanh như chớp từ phía sơn môn rồi hạ xuống một đỉnh núi cách đó không xa, nhìn xuống Vấn Tâm Lộ phía dưới.
Lưu Duệ mỉm cười, ngự kiếm bay về phía đỉnh núi kia.
"Tam sư huynh, Ngũ sư tỷ, Thất sư đệ."
Trên đỉnh núi, hai nam một nữ ước chừng đều là thanh niên, người đứng đầu có khuôn mặt vuông vức, trông khá lớn tuổi, người thứ hai là một cô gái có khuôn mặt tròn, bộ dáng xinh đẹp, có thể xem như là một mỹ nhân hiếm thấy, cuối cùng là một người nhỏ tuổi nhất, nhìn qua còn chưa hai mươi tuổi, khuôn mặt vẫn chưa hết vẻ ngây thơ.
"Lục sư đệ, Tứ sư đệ đâu rồi ?" Vị Linh Kiếm Sư có khuôn mặt vuông nhìn Lưu Duệ rồi hỏi.
Lưu Duệ cười khổ nói: "Tứ sư huynh đi phạt ác thưởng thiện rồi. Đúng rồi, Đại sư tỷ và Nhị sư huynh đều không tới sao ?"
"Đại sư tỷ vẫn đang bế quan cố tìm hiểu một thức Băng Phong Thiên Hạ cuối cùng trong Thiên Băng Kiếm Quyết, còn Nhị sư huynh đã ra ngoài tìm yêu thú luyện tập, còn chưa quay về." Vị Linh Kiếm Sư mặt vuông bất đắc dĩ nói.
"Tiểu Lục, người ở dưới Vấn Tâm Lộ kia là ai vậy ? Vậy mà hắn có thể bước qua hai trăm bậc ? Lại vẫn còn tiếp tục đi lên nữa !" Cô gái mặt tròn kinh hãi nói.
Thấy sư tỷ xưng hô với mình như vậy, Lưu Duệ bất đắc đĩ quẹt tay lên mũi: "Vị Linh Kiếm Sư ứng tuyển vị trí trưỡng lão khách khanh nội môn, tu vi thâm sâu khó dò."
"Mặc Hấp Linh Phi Phong, đương nhiên tu vi thâm sâu khó dò rồi, ta đoán