Vấn Tâm Lộ có tổng cộng năm trăm bậc, lúc này Mạc Vấn đi đến đoạn một trăm bậc thềm cuối cùng.
Trên thềm đá, Hàn Băng Kiếm Ý đã bùng phát đến cùng cực. Kiếm ý giờ đây đã vượt qua cấp độ tiểu thành, bao trùm khu vực vài dặm xung quanh đỉnh núi. Nhiệt độ trên núi tuyết vốn đã lạnh lẽo vô cùng, lúc này lại càng hạ xuống thấp hơn. Những bông tuyết trắng rơi lất phất trên ngọn núi đang dần chuyển thành mầu xanh lam.
"Lạnh, lạnh quá, máu trong người ta đông cứng lại rồi !"
"Cái này. . .cái này là kiếm ý sao ? Mẹ kiếp, ta cảm giác như Nguyên Linh cũng bị đóng băng rồi."
"Đi thôi ! Không thể ở lại chỗ này được nữa, nếu không sẽ chết người đấy."
Đám đông đứng xem xung quanh lúc này đã muốn rời khỏi đây, nhưng Hàn Băng Kiếm Ý đang sợ kia đã chặn đứng tâm nguyện này. Cơ thể của bọn họ hiện giờ đã gần như bị đông cứng lại, căn bản đã không nghe theo sự điều khiển của bản thân nữa. Đúng lúc này thì đạo Sát Lục Kiếm Ý kia lại tràn đến như một cơn thủy triều, thân bị vậy giữa hai luồng kiếm ý kinh khủng này, mỗi một tên Linh Kiếm Sư ở nơi đây đều cảm thấy linh thức của mình như đang bị một vật gì đấy đục khoét. Đối với bọn họ mà nói, đây quả thật là một thứ cực hình kinh khủng nhất.
Ánh sáng đỏ tươi như máu từ Sát Lục Kiếm Ý và ánh sáng xanh lam của Hàn Băng Kiếm Ý tạo thành hai vùng biển đối nghịch, không ngừng va đập vào nhau. Những người tinh ý có thể phát hiện ra đại dương màu lam đang liên tục bị thủy triều đỏ tươi kia bức lui. Mà ở phía dưới, Mạc Vấn vẫn vô cùng kiên định bước lên phía trước.
"Cái này . . . ! Điều này sao có thể xẩy ra ? Vậy mà có thể áp chế kiếm ý của sư tôn !"
Tề Nguyên Hải chợt cảm thấy vô cùng hoảng sợ, thân thể gã đang được phủ trong một vầng ánh sáng xanh lam, tu vi toàn thân cũng đang được hắn khai triển đến cực hạn, toàn lực chống cự lại uy áp tinh thần từ hai luồng kiếm ý đáng sợ kia. Nếu không làm vậy, căn bản là gã không có cách nào đững vững được thêm nữa.
Thân hình của Mạc Vấn vẫn di chuyển lên phía trên như trước. Bốn trăm linh mười bậc ! Bốn trăm hai mươi ! Bốn trăm ba mươi ! Bốn trăm bốn mươi ! Bốn trăm năm mươi bậc !
Những Linh Kiếm Sư có mặt ở đây không khỏi quên đi áp lực từ kiếm ý, tất cả đều hướng mắt về bóng người trên thềm đá kia, theo dõi từng bước đi của người này, chứng kiến hắn tạo nên một truyền thuyết.
Phải biết rằng từ khi lão tổ Thiên Trì tạo nên Vấn Tâm Thiên Lộ vào hai mươi hai năm trước cho đến nay, không có ai thể chính thức đi qua con đường này ! Hơn hai mươi năm gần đây, không ít người từ khắp mọi nơi đã đến đây khiêu chiến với con đường này, thậm chí trong số đó còn có một số đệ tử đắc ý của các đại kiếm tông, tu vi đều đã đạt tới Kiếm Cương viên mãn, nhưng vẫn không ai có thể bước qua năm trăm bậc thềm này.
Bốn trăm chín mươi bậc !
Mười bậc cuối cùng !
Lúc này Tề Nguyên Hải cũng đã quên mất sự hiện diện của Sát Lục Kiếm Ý, gã toàn tâm toàn ý chăm chú nhìn theo Mạc Vấn. Thậm chí gã còn nhịn không được đã đặt chính bản thân mình vào vị trí của Mạc Vấn, tượng tượng như chính mình đang bước đi trên Vấn Tâm Thiên Lộ kia, chính mình đang gửi một lời khiêu chiến cuối cùng đến cho sư tôn.
Bỗng nhiên, trên vị trí bậc thềm thứ bốn trăm chín mươi chín, Mạc Vấn dừng chân. Hắn dừng bước không phải vì thực lực không đủ, mà vì ở phía sau bậc thềm cuối cùng kia, một người mặc áo lam chẳng biết từ lúc nào đã hiện ra ở đó. Người này đứng giữa một đại dương ánh sáng xanh lam, thứ kiếm ý dường như có thể đông cứng vạn vật kia dường như không hề có bất kỳ sự ảnh hưởng nào đối với người này.
Người mới đến nhẹ nhàng vung ống tay áo, ánh sáng xanh lam tràn ngập trời đất bỗng nhiên biến mất không một tiếng động, mà kiếm ý đáng sợ kia cũng theo đó mà tản đi như mây khói.
Mạc Vấn cũng không dám làm bừa, hắn nhìn chằm chằm vào vị khách không mời mà đến đang đứng cách mình không xa kia ! Hắn cảm nhận được một thứ sức mạnh mênh mông như biển rộng tỏa ra từ bên trong con người này, thứ sức mạnh có thể hủy diệt hắn một cách dễ đàng !
Có thể gây cho hắn cảm giác ấy, chỉ có một loại người ! Đó chính là loại người đã đạt đến cảnh giới Kiếm Nguyên !
Người mới đến chỉ mặc một bộ kiếm bào xanh lam giản dị, trên kiếm bào không hề có bất kỳ một hoa văn hay ký hiệu trang trí nào tượng trưng cho thân phận đẳng cấp cả, nhìn thoáng qua, người này chỉ trông như một đệ tử Thiên Trì Kiếm Tông bình thường nhất mà thôi. Diện mạo của người này cũng không tính là già nua, ước chừng độ bốn mươi tuổi. Đối với Linh Kiếm Sư mà nói, diện mạo không thể thể hiện chính xác độ tuổi của một người, chỉ có thể phỏng đoán một cách đại khái mà thôi, nhưng theo suy đoán của Mạc Vấn, dường như vị lão tổ Kiếm Nguyên này còn rất nhiều thọ nguyên.
Vẻ ngoài của người trung niên này rất đỗi bình thường, bình thường như một vị đại thúc bên nhà hàng xóm vậy, nhưng cũng chính cái vẻ ngoài bình dị này lại gây cho Mạc Vấn một cảm giác rét lạnh thấu xương, giống như hắn đang phải đối mặt với một mãnh thú từ thời hồng hoang vậy !
Trong lúc Mạc Vấn đang dò xét người trung niên phía trước, người này cũng đang âm thầm đánh giá Mạc Vấn. Một lúc lâu sau, khóe miệng lão bỗng nở ra một nụ cười: "Rất không tồi, có thể thu phóng Sát Lục Kiếm Ý một cách tự nhiên, cho thấy ngươi đã có thể hoàn toàn khống chế thứ sức mạnh này, người trẻ tuổi, ta rất thán phục ý chí của ngươi."
Dường như vừa có một tiếng sấm vang lên bên tai Mạc Vấn, người trẻ tuổi ư ? Từ sau khi có được Hấp Linh Phi Phong, đây là lần đầu tiên hắn có cảm giác trần trụi khi bị người nhìn thấu !
Người trung niên mỉm cười: "Không cần căng thẳng, ta không có ác ý, chỉ là ta thật vất vả mới có thể tạo nên con đường này, có thể giữ lại mặt mũi cho ta được hay không ? Bằng không ta sẽ thật mất mặt khi gặp bọn tiểu bối kia."
Nghe xong câu nói có vẻ bông đùa kia, Mạc Vấn đã nhẹ lòng đi không ít, ít nhất thì hắn có thể khẳng định tạm thời người này không có ý xấu đối với mình.
"Vãn bối ít hiểu biết nên đã vô tình mạo phạm, kính xin tiền bối thứ tội." Mạc Vấn khẽ khom người, hành lễ vãn bối.
Người trung niên khẽ gật đầu cười, ống tay áo hất lên, một luồng ánh sáng xanh lam đảo qua cơ thể Mạc Vấn, chỉ trong nháy mắt hai người đã biến mất khỏi nơi vừa đứng.
o0o
Sâu bên trong Thiên Trì Kiếm Tông, trong một tòa động phủ trong suốt lạnh lẽo.
Người trung niên đang ngồi trên khối hàn ngọc, khoát tay nói: "Cứ tự nhiên ngồi xuống, không cần phải câu nệ, việc tu luyện bề bộn nên bài trí nơi này còn đơn sơ, không ngại chứ hả ?"
"Tiền bối nói đùa rồi." Mạc Vấn cũng thả lỏng người, thoải mái ngồi lên một khối hàn ngọc gần đấy. Một luồng linh lực tươi mát thấm vào từng phân từng tấc trên cơ thể hắn, cả tinh thần và thể xác dường như vừa được tẩy rửa qua một lần, tạo cho hắn một cảm giác nhẹ nhàng thư thái không nói nên lời.
"Đã đến nơi này rồi còn kín đáo như vậy sao ?" Vẻ mặt người trung niên như cười mà không phải cười.
Mạc Vấn hơi sững người, nhưng rồi hắn cũng gỡ chiếc mũ trùm đầu đang che khuất toàn bộ khuôn mặt xuống.
Người trung niên kia nhìn lên diện mạo của Mạc Vấn, chăm chú như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật. Hành động này lại làm cho Mạc Vấn vô cùng mất tự nhiên.
Một lúc lâu sau đó, người trung niên mới khẽ thở dài: "Nói thật, ta không nghĩ tới chúng ta sẽ gặp nhau tới lần thứ hai, xem ra đây đúng là duyên phận do ông trời định trước rồi."
Nội tâm của Mạc Vấn chấn động dữ dội, hắn