"Hồng đường chủ hiểu lầm rồi. Trước đây Ngô đại sư đã giúp đỡ tôi nhiều, thật lòng mà nói nếu không có Ngô đại sư thì lúc đối đầu Thiên Thành Bang ở Thượng Nhiêu, tính mạng của tôi cũng khó mà toàn vẹn. Làm sao tôi có thể phủ phục trước kẻ giết hại Ngô đại sư chứ?”
Nghe giải thích của Thẩm Ngạo, Hồng Hầu Lượng gật đầu, cảm thấy lời Thẩm Ngạo nói có lý, rồi nói tiếp: "Vậy tin tức của tôi bị nhầm à?"
Thẩm Ngạo xua tay nói: "Không, không phải. Tôi thực sự chỉ giả vờ phục tùng Tô Vũ thôi, chỉ là giả vờ. Sau khi Ngô đại sư qua đời, tôi đã lan truyền tin tức ra ngoài, đợi người của các vị tới. Nhưng hãy nghĩ xem, nếu tôi không chiều theo Tô Vũ, hai vị còn gặp được tôi không?”
Quả thực trong tình huống đó, chiều theo là cách tự vệ không tồi. Về điều này, Hồng Hầu Lượng cũng tỏ ra hiểu được.
"Vậy nếu thế thì, tại sao ông lại không biết cậu ta đang ở đâu?" Hồng Hầu Lượng tiếp tục hỏi.
"Nói thật với ngài, Tô Vũ đã biệt tích vài ngày nay rồi, bây giờ tôi cũng không liên lạc được với cậu ta." Thẩm Ngạo chép miệng tỏ vẻ bất lực.
"Ngay cả ông cũng không biết cậu ta đi đâu à?" Hồng Hầu Lượng hỏi với vẻ nghỉ ngờ.
Thẩm Ngạo suy nghĩ, nếu nói mình không biết thì chắc chắn là nói dối.
Đột nhiên, ông ta nảy ra một ý, nếu may mắn thì cách này có thể khiến kẻ địch khuất phục mà không cần chiến đấu.
"Đương nhiên là tôi biết rồi. Mấy ngày trước Tô Vũ đã dẫn theo mấy người ra biển, nhưng xui xẻo là vừa ra khơi đã gặp bão Lỗ Ni.
Bây giờ vẫn chưa có tin tức gì, không biết có bị cuốn bay lên trời, hay bị mắc kẹt trên một hòn đảo nào đó chờ cứu hộ, hay là đã chìm xuống đáy biển rồi cũng nên."
Với Tô Vũ thì Lục Hợp Môn không phải là vấn đề gì lớn.
Bởi Thẩm Ngạo biết Tô Vũ có người trong quân đội, nói cách khác Lục Hợp Môn chỉ là một lũ ô hợp, trước mặt quân đội chính quy thì chẳng dám lộng hành.
Nhưng trong mắt Thẩm Ngạo, Hồng Hầu Lượng này giống như tổ tông vậy, thực sự là một phiền toái không nhỏ.
Mà Tô Vũ cũng vẫn chưa ra mặt giải quyết, bởi nếu Tô Vũ xuất hiện bây giờ, kế hoạch trước đó sẽ đổ bể hoàn toàn.
Nên Thẩm Ngạo nghĩ ra cách này, may ra Hồng Hầu Lượng sẽ tin Tô Vũ đã chết, rồi quay về cũng nên.
"Ha ha ha, sao lại có chuyện trùng hợp như vậy chứ. Nhưng có lẽ ông còn bỏ sót một khả năng nữa, đó là cậu ta biết tôi sẽ đến tìm, nên đã lẩn trốn rồi."
Nói đến đây, Hồng Hầu Lượng có vẻ tự đắc, ít nhất tự cảm thấy rất tốt.
Thẩm Ngạo lạnh lùng nghĩ thầm: Đúng là ếch ngồi đáy giếng chỉ thấy miệng giếng không thấy trời to, uổng công trước đó tôi còn nghĩ các người là anh hùng hào kiệt, đúng là bị mù mắt mà.
Ngay lúc