Tuyết Chi Lạc cảm thấy sự việc đã phát triển lệch khỏi quỹ đạo vốn có, làm một 'con tin' như nàng sao lại được đãi ngộ như vậy đây? Hiện tại cho dù nàng ngu ngốc thì nhìn ngôn hành của Tiểu Nguyệt Nguyệt cũng nhìn ra, huống chi nàng không phải. Tiểu Nguyệt Nguyệt, rốt cuộc ngươi coi trọng cái gì ở ta? Ngươi khiến ta biết làm sao để chống đỡ đây!
- Tuyết Chi Lạc, ngươi cảm thấy ta thế nào? - Tiểu Nguyệt Nguyệt thấy Tuyết Chi Lạc nhìn chằm chằm bảng hiệu kia không nói gì thì có chút thẹn thùng lại có chút bất an hỏi.
Trong lòng Tuyết Chi Lạc lộp bộp một tiếng thầm nghĩ không tốt, Tiểu Nguyệt Nguyệt không phải thật sự coi trọng anh chứ? Nếu ta cự tuyệt, nàng có thể thẹn quá thành giận giết ta hay không? Nếu ta không cự tuyệt thì ta đây sống còn không bằng chết!
- Tiểu Nguyệt, lời này có ý gì? - Tuyết Chi Lạc mỉm cười nói - Tuy rằng ta là người ngoại lai nhưng cũng biết ở đây ai ai cũng biến Tiểu Nguyệt ngươi thành Nguyệt Thần chuyển thế, đặt ở trong lòng mà kính, chuyện ai ai cũng thích ngươi là tự nhiên không cần nói thêm.
Có điều người ở đây rốt cuộc là gu thẩm mỹ như thế nào vậy! Người như vậy cũng kêu là Nguyệt Thần chuyển thế? Lớp phấn trên mặt sắp nhanh chóng dày hơn tường thành, ngay cả ngũ quan cũng không thấy quá rõ, dáng người lại như cái xô, có Nguyệt Thần nào như vậy sao? Nguyệt Thần thật sự chắc phải khóc - Tuyết Chi Lạc thầm nghĩ.
- Ta chỉ muốn biết suy nghĩ của ngươi! - Tiểu Nguyệt Nguyệt tuy đứng đầu một giáo, tuy tài hoa vô song, nhưng đây là lần đầu tiên trong cuộc đời, nàng có tư thái tiểu nữ nhi, tha thứ cho nàng hoa tình nở chậm vài năm, thật sự là không có đối tượng khiến nàng cảm thấy thú vị - Ta thích ngươi, cho nên ta quyết định gả cho ngươi! - Bỏ đi, vòng vo không thích hợp với nàng, trực tiếp vẫn là hay hơn!
Lúc này Tiểu Nguyệt Nguyệt nào có uy thế đối mặt người trong giáo như vừa rồi? Chỉ giống như nữ nhi nhà bình thường mà thôi.
- Không được! - Tuyết Chi Lạc nghe Tiểu Nguyệt Nguyệt nói muốn gả cho nàng thì như rơi từ độ cao ba trượng, đùa gì vậy, cưới ngươi? Ta tình nguyện ôm tiểu thiếp chắc đã chết của ta kia đi quyên sinh.
- Ta không xứng với ngươi! - Tuyết Chi Lạc nổi lên một chút tình cảm, trong đôi mắt đã phiếm sương mù mê muội - Ta cũng không thể thích ngươi! Ngươi rất vĩ đại, vĩ đại của ngươi sánh với ánh sáng của mặt trời, ánh trăng sáng chói mắt, ta chỉ là phàm nhân không dám cầu xa! Ngươi tựa như mây bay trên thiên thượng, chỉ có thể xa ngắm chứ không thể đùa bỡn! Tiểu Nguyệt, có thể lọt vào mắt xanh của ngươi, Tuyết Chi Lạc ta có đức gì hơn thế? Nhưng chúng ta là không thể! Ngươi vẫn nên tìm một lương duyên khác đi - Thật đó, ngươi tha cho ta đi, bảo ta cưới ngươi không bằng ngươi cho ta một cây đao để ta tự sát cho thống khoái!
Tiểu Nguyệt Nguyệt nghe Tuyết Chi Lạc cự tuyệt thì cảm thấy phát lạnh, trái tim thiếu nữ lập tức đóng băng, nhưng khi nghe xong vì sao Tuyết Chi Lạc lại cự tuyệt nàng thì tâm lại run lên thật mạnh.
Thì ra là thế! Là mình quá vĩ đại nên phàm nhân khó có thể với tới sao? Nhưng Tiểu Nguyệt Nguyệt ta sao có thể xếp cùng một chỗ với tục nhân? Cho dù ngươi là bùn đất, chỉ cần ta coi trọng thì bùn này cũng sẽ không phải là bùn mà là đất đá trôi!
- Người Tiểu Nguyệt Nguyệt ta coi trọng lại là kẻ đầu đường xó chợ sao? Cho dù ngươi là người bình thường, chỉ cần Tiểu Nguyệt Nguyệt ta coi trọng thì chính là tốt! - Khí vương giả trên người Tiểu Nguyệt Nguyệt phát huy toàn bộ - Nếu ngươi lo lắng điều này thì không đáng kể - Xem bộ dạng 'cao hứng' nói không nên lời của Tuyết Chi Lạc thì Tiểu Nguyệt Nguyệt lại vui vẻ - Ngươi cũng không cần vì vậy mà cao hứng, nếu không có lý do nào khác thì ngươi hãy chờ ta gả cho ngươi đi!
Tuyết Chi Lạc đã bị cứng miệng không thể nói tiếp, quả thực là bị sét đánh trong mềm ngoài giòn, chỉ còn kém nước quỳ xuống cầu người kia đừng gả cho mình. Con mắt nhỏ nào của ngươi nhìn thấy ta cao hứng!
- Không được... - Thấy Tiểu Nguyệt Nguyệt công đạo xong xoay người định đi thì Tuyết Chi Lạc nhanh như chớp bắt lấy vạt áo của nàng