Triệu Lâm không tiếp lời, bởi vì anh biết ông cụ Trần còn chưa nói xong.
Ông cụ Trần nói: “Con cổ vương trong cơ thể tôi tên là Đại Thiên Long. Nhà họ Giang tỉnh Vân phải tốn hai thế hệ và mấy nghìn con cổ trùng mới đào tạo ra được một con cổ vương.”
Hai người Trần Long Tượng và Trần Cửu Kỳ cũng vểnh tai lắng nghe.
Đây là lần đầu tiên bọn họ nghe nói chuyện này. Ông cụ Trần chưa từng kể chuyện liên quan cho bọn họ nghe.
“Đặc tính cụ thể của cổ vương là gì?” Triệu Lâm chủ động hỏi.
Tuy rằng trong truyền thừa của ông nội cũng có nhắc đến cổ thuật, kể cả việc làm thế nào để lợi dụng dược liệu buộc cổ vương ra ngoài. Nhưng theo lời ông cụ Trần vừa nói, hiển nhiên là còn có chuyện gì mà mình không biết.
Ông cụ Trần nói: “Đặc tính của nó là sự mạnh mẽ hay yếu ớt của nó không phụ thuộc vào nó, mà phụ thuộc vào... chủ nhân của nó.”
“Chủ nhân của nó?” Triệu Lâm ngây người.
“Đúng vậy! Nếu tên khốn kia còn sống thì nhóc con, chỉ với thực lực hiện nay của cậu là không cản được cổ vương, đối phương có hàng vạn cách khiến tôi đau đớn đến chết.” Ông cụ Trần nói với giọng điệu hờ hững.
Trần Long Tượng chủ động hỏi: “Bố, ý của bố là nhà họ Giang có gia chủ mới, và đối phương đã đánh thức cổ trùng?”
“Bố đoán là vậy." Ông cụ Trần đáp. Ông cụ vừa dứt lời, Trần Long Tượng lập tức thay đổi vẻ mặt.
Trần Cửu Kỳ thấy Triệu Lâm không hiểu ra sao thì giải thích: “Mười lăm năm trước, không biết nhà họ Giang đắc tội ai mà lão gia chủ đột nhiên chết thảm, con cháu nhà họ Giang hoặc chết hoặc mất tích, ngay cả cổ thuật của gia tộc cũng biến mất sạch sẽ.”
Triệu Lâm nhạy bén bắt được ý nghĩ gì đó, nhưng lại không được rõ ràng. Anh dứt khoát hỏi thẳng vào vấn đề: “Có hạn chế gì hay không, khi mà nhà họ Giang muốn đánh thức Đại Thiên Long trong cơ thể ông? Ví dụ như là hạn chế về khoảng cách hoặc là về nghi thức gì đó?”
Ông cụ Trần nhìn Triệu Lâm với ánh mắt khen ngợi: “Tôi không rõ lắm