“Cô ta trông thế nào?” Triệu Lâm hỏi.
Trên mặt ông cụ Trần hiện lên ý cười nghiền ngẫm, nói: “Cô ta không nói chuyện ngay mặt với tôi, cũng không nói chuyện qua điện thoại, càng không phải nói chuyện qua thư từ. Các cậu đoán xem là gì?
Trần Long Tượng, Trần Cửu Kỳ nín thở lắng nghe.
Triệu Lâm bình tĩnh tiếp lời: “Là cổ trùng.”
“Đúng vậy.” Ông cụ Trần trực tiếp thừa nhận, nói: “Cô nàng rất thản nhiên, muốn dùng cổ trùng để đổi chìa khóa, nhưng tôi đã từ chối.”
Trần Long Tượng và Trần Cửu Kỳ bên cạnh cùng im lặng. Bọn họ không có tri thức liên quan đến tu đạo, nên không xen vào được câu nào.
“Vì sao... ông xác định là Giang Tước Nhi? Có khi nào là người khác trong nhà họ Giang hay không?” Triệu Lâm hỏi.
“Bởi vì nếu là dòng chính nam tính nhà họ Giang, thì bọn họ sẽ không cần chìa khóa của ông nội cậu. Bọn họ hoàn toàn có thể dùng truyền thừa của gia tộc đạt được hiệu quả. Truyền thừa nhà họ Giang chỉ truyền nam không truyền nữ. Nữ cổ sư muốn thăng cấp cổ thuật, cần phải dùng tiên khí thượng cổ tinh khiết bên ngoài.” Ông cụ hời hợt nói.
Dứt lời, ông cụ lại nói thêm: “Quan trọng nhất là dòng chính nam tính nhà họ Giang đã chết hết rồi, chỉ có một mình Giang Tước Nhi là không có tin tức, không ai biết cô ta đi đâu."
Trong phòng khám, mọi thứ rơi vào yên tĩnh.
Triệu Lâm và ông cụ Trần nhìn nhau.
“Nhưng chìa khóa đang ở trong tay tôi. Nếu cô ta muốn thăng cấp thì phải đến tìm tôi...” Triệu Lâm muốn nói lại thôi, dường như vừa nhớ lại rất