Chương 14: Tất cả tập hợp
“A!?” Sau khi nghe thấy giọng nói của Thụy Thụy, Lăng Hạo toàn thân run rẩy, không thể không dừng bước.
“Tiểu Lệ, tình huống thế nào?” Lôi Hồng Côn ở đầu bên kia điện thoại trầm giọng nói, mí mắt phải giật điên cuồng.
“Cha… Cứu con…” Lôi Vân Lệ hét vào điện thoại: “Hắn… hắn muốn giết con…”
“Đưa điện thoại cho hắn!” Lôi Hồng Côn thở ra một hơi rồi nói.
/zVâng… Vâng…” Lôi Vân Lệ vội vàng gật đầu, đưa điện thoại cho Lăng Hạo: “Mày… Không… Anh… Con gái anh muốn nói chuyện với anh…”
Hít!
Lăng Hạo hít sâu một hơi, cầm lấy điện thoại nhìn qua.
“Thằng nhãỉ, nếu mày dám động vào Tiều Lệ thì đừng mong gặp lại con gái mày!” Sau khi Lôi Hồng Côn nói xong, ông ta quay camera về phía Thụy Thụy.
Bốp!
Ngay sau đó, ông ta giơ tay lên và tát Thụy
Thụy, khuôn mặt của Thụy Thụy lập tức hiện lên một dấu tay rõ ràng.
“Con nhóc, không phải mày luôn miệng gọi cha sao? Chào cha của mày đi!” Lôi Hồng Côn lạnh lùng nói.
Oanh!
Nhìn thấy cảnh này, một luồng sát ý cuồng bạo vô tận bộc phát ra từ trong cơ thể Lăng Hạo, trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ đại sảnh, trong mắt anh lóe lên ánh sáng lạnh lẽo vô hạn.
Lôi Vân Lệ đang ở trước mặt anh liền mềm nhũn hai chân, trực tiếp ngã quỵ.
“Cha… Thụy Thụy cuối cùng cũng nhìn thấy cha… Cha thực sự là cha của con…” Thụy Thụy lập tức khóc sau khi nhìn thấy Lăng Hạo.
“Cha… Thụy Thụy sợ quá… Khi nào người mới tới cứu con…”
“Thụy Thụy đừng sợ…” Lăng Hạo mới nói ra mấy chữ liền nghẹn ngào khó mà nói tiếp, nước mắt không kìm được mà trào ra.
“Cha… đừng khóc… cha là một anh hùng vĩ đại… Mẹ nói anh hùng không bao giờ khóc…” Thụy Thụy vừa nói vừa tiếp tục khóc.
“Được, cha hứa với con, cha sẽ không
khóc!” Lăng Hạo cố gắng bình tĩnh lại cảm xúc: “Thụy Thụy đừng sợ, cha hứa sẽ nhanh chóng đưa con về nhà!”
“Dạ… Thụy Thụy tin cha… Cha chắc chắn sẽ đưa Thụy Thụy về nhà…”
Bốp!
Thụy Thụy còn chưa nói xong, Lôi Hồng Côn lại tát cô bé một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thụy Thụy lập tức sưng lên.
“A…” Thụy Thụy hét lên, cơ thể yếu ớt run rẩy.
“Nếu ông dám chạm vào Thụy Thụy Lân nữa, tôi lập tức giế t chết con trai con gái ông!” Cơn phẫn nộ của Lăng Hạo đã đạt tới ranh giới, hai mắt đỏ ngầu.
‘Vậy à?” Lôi Hồng Côn hừ lạnh.
Sau đó, ông ta lấy một con dao găm từ bên hông ra lắc nó trước mắt Thụy Thụy: “Mày thử xem!”
“Oa…” Thụy Thụy bj dọa đến mức khóc rống lên: “Cha… Con sợ quá… Mau đến cứu con… Con sợ quá…”
Bốp!
Tiếng tát lại vang lên.
“Con nhãi câm miệng cho tao, ồn ào quá, còn khóc nữa tao cắt lưỡi mày!”
“Ưm ưm ưm…” Thụy Thụy bị dọa đến toàn thân phát run, trong mắt tràn đầy hoảng sợ, liều mạng mím môi lại.
Rít!
Lăng Hạo lại hít sâu một hơi để bình tĩnh, nếu bây giờ anh quá xúc động thì người bị thương chỉ có Thụy Thụy.
Sau đó, anh nhìn Lôi Hồng Côn, nói từng chữ một: “Ông muốn cái gì?”
“Không phải mày rất phách lối sao? Chưa gì đã biết sợ rôi?” Giọng điệu của Lôi Hồng Côn trầm xuống.
“Lập tức thả Tiểu Lệ và Tiểu Quang ra, nếu không mày sẽ không bao giờ gặp lại con gái nữa!”
“Ông cảm thấy có khả năng sao?” Thân thể Lăng Hạo bị sát ý bao vây.
“Ha ha, mày có thể lựa chọn không thả!” Lôi Hồng Côn cười lạnh, sau đó dùng dao găm chém một đường máu trên cánh tay Thụy Thụy.
“Á…” Sau khỉ Thụy Thụy hét lên một tiếng do quá mức sợ hãi liền lần nữa ngất đi.
“Tao cho mày một phút suy nghĩ. Nếu mày không thả người thì chờ nhặt xác con gái đi!” Lôi Hồng Côn tiếp tục lạnh lùng nói.
“Aaa…” Nhìn thấy tình trạng của Thụy Thụy, Láng Hạo ngửa mặt lên trời kêu lên đau đớn.
Phụt!
Khí huyết công tâm, anh mở miệng phun ra một ngụm máu lớn, hơi thở cả người trở nên vô cùng rối loạn.
“Thống Soái, xin hãy giữ bình tĩnh!” Lục Nguyệt đỉ tới với vẻ mặt lo lắng, hơi dừng lại rồi mới nói.
“Thả bọn họ đi. Chúng ta đi tới nhà họ Lôi chờ Thụy Thụy. Nhà họ Lôi có nhiều người như vậy, Lôi Hồng Côn không thể mặc kệ sống chết của bọn họ!”
“Hừ!”
Sau khỉ Lăng Hạo nặng nề thở ra một hơi, dùng đôi mắt đỏ bừng nhìn Lôi Hồng Côn, gằn từng chữ.
“Tôi đợi ông ở nhà họ Lôi, nếu như có chuyện gì xảy ra với Thụy Thụy, tôi sẽ khiến toàn bộ người ở nhà họ Lôi chôn cùng con bé!”
Rắc! Rắc!
Vừa dứt lời, lực trong tay anh đột nhiên tăng lên, điện thoại lập tức biến thành một đống bụỉ rơi xuống đất.
“Tụi tao đi được rồi chú?” Thấy vậy, sự tự tin của Lôi Vân Lệ dường như trở về, lạnh lùng