Chương 15: Đại viện nhà họ Lôi
Nhà họ Lôi tại Vân Thành nằm dưới chân một ngọn núi xỉnh đẹp ở phía đông thành phố, chiếm một diện tích rộng lớn, được bao quanh bởi núi và sông, là một nơi phong thủy bảo địa.
Nhà họ Lôi có cơ sở để mà kiêu căng.
Trong thành phố này, ngay cả một bộ phận người có chức quyền cũng phải chào hỏi nồng nhiệt khi nhìn thấy bất kỳ ai thuộc nhà họ Lôi.
Nhà họ Lôi ở Vân Thành cho dù chưa tới mức một tay che trời nhưng cũng gần giống vậy, gần như không có việc gì bọn họ muốn làm mà không thể làm được.
Tuy nhiên, khu nhà họ Lôi hiện tại đã không còn khung cảnh náo nhiệt như xưa, toàn bộ khu nhà bị bao phủ trong một cảm giác áp bức mãnh lỉệt.
Có hàng ngàn người đứng dày đặc trên quảng trường cách lối vào trang viên không xa.
Trong đó có gần năm trám người mặc đồng phục của “Võ quán Lôi Chấn”, từng người đều cầm vũ khí lạnh, biểu cảm căng thẳng, vẻ mặt nghiêm túc.
Gần một trăm người khác dều mặc vest và đeo kính râm, vẻ ngoài dữ tợn và bên hông
phồng lên, hiển nhiên là trang bị vũ khí nóng.
Ngoài ra còn có ba trăm người với nhiều hình thái khác nhau, hầu hết đều có hình xăm trên người và mỗi người đều cầm vũ khí trên tay.
Ngoài ra, còn có hai đội, tổng cộng khoảng 200 người, dáng người cường tráng và oai vệ.
Hai đội này là thành viên của hai gia tộc khác ở Vân Thành, nhà họ Chu và nhà họ Hoàng.
ở phía trước đội ngũ, có hai ông già khoảng sáu mươi, bảy mươi tuổi. Chính là hai anh em Lôi Hồng Côn.
Lúc này, hai người bọn họ sắc mặt u ám, tràn đầy sát ý, trong con ngươi sâu thẳm thỉnh thoảng lóe lên tỉa lạnh lẽo.
“Ngài Lôi, là ai dám đến nhà họ Lôi gây chuyện?”
Lúc này Chu gia chủ nhìn Lôi Hồng Côn rồi hỏi, người đứng đầu nhà họ Hoàng ở bên cạnh cũng đồng thời nhìn qua.
“Loại chuyện nhỏ nhặt này ngài cho người nói với tôi một tiếng, tôi sẽ giải quyết cho ngài, đâu cần làm phiền ngài tự ra tay!”
“Chu gia chủ có lòng, Lôi gia tôi cảm ơn
trước.” Ánh mắt Lôi Hồng Côn hơi nheo lại.
“Nói thật, tôi cũng không biết đối phương là ai!”
“Cũng chính vì vậy, tôi lo lắng xảy ra sự cố, cho nên mới mời hai người giúp đỡ, phòng ngừa có chuyện bất ngờ xảy ra!”
“Ngài Lôi nói đùa. ở Vân Thành này, người có thể khiến ngài Lôi lo lắng có lẽ còn chưa ra đời đáu!” Người đứng đầu nhà họ Chu mỉm cười đáp lại.
“Ngài Lôi, ngài không mời Tôn gia chủ sao?” Người đứng đầu nhà họ Hoàng hỏi sau khi nhìn xung quanh.
“Đương nhiên có mời, đoán chừng vẫn còn đang trên đường đi.” Lôi Hồng Côn trầm giọng đáp.
“Ông chủ!” Lúc này, quản lý nhanh chóng đi tới bên cạnh Lôi Hồng Côn.
“Tôn gia chủ vừa gọi điện cho tôi, nói là sức khỏe không tốt, sợ rằng hôm nay không đến được, xin ông chủ thứ lỗi!”
“Cái gì!?” Sâu trong mắt Lôi Hồng Côn hiện lên một tia sắc bén.
Sau khi điều chỉnh tâm trạng một chút, trên mặt ông ta hiện lên một nụ cười nhạt.
“Nếu Tôn gia chủ không khỏe thì cũng đừng làm phiền ông ây, hôm khác cậu thay tôi tới nhà chào hỏi!”
“Đã rõ!” Quản lý Lôi gia trả lời fôỉ bước sang một bên.
Hai người đứng đầu nhà họ Chu và Hoàng nhìn nhau, mỗi người đều nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt đối phương.
Tôn gia ngang nhiên không nể mặt Lôi gia!
Thật táo bạo, không muốn ở lại Vân Thành này nữa sao?
Bùm!
Đúng lúc này, hai cánh cổng gỗ rắn chắc nặng nề ở cổng sân nhà họ Lôi nổ tung như đậu phụ, dăm gỗ bay khắp bầu trời.
Ngay sau đó, hai bóng người xuất hiện trong tầm mắt của mọi người trong nhà họ Lôi.
Mặc dù trên người cả hai dều không có bất kỳ khí tức nào dao động, nhưng hầu hết những người có mặt đều mơ hồ cảm thấy một áp lực vô hình.
Dường như thứ đang tiến về phía họ không phải là hai người mà là thần long, những sinh vật có thể hủy diệt trời đất chỉ bằng một ý nghĩ.
“Thụy Thụy đâu?” Lăng Hạo đi từng bước một