Chương 16: Xin Thống Soái ra lệnh
Thanh đao Quan Công của Lôi Hồng Minh dừng cách đỉnh đầu Lăng Hạo khoảng mười centimet, là bị hai ngón tay của Lăng Hạo kẹp lại!
Không thể di chuyển!
Mẹ nó, đang đóng phim sao!?
Đao chém xuống như một tia sét lại bị hai ngón tay kẹp lấy!?
Còn có thể ảo hơn nữa không!
Tách!
Một giọt mồ hôi như hạt đậu chảy xuống từ trán Lôi Hồng Minh, toàn thân không tự chủ được mà run lên.
Ông dùng ngón chân để nghĩ cũng biết mình đã gặp phải cao thủ, chính là cái loại tồn tại khiến ông phải tuyệt vọng kia.
“Cậu… Cậu là ai?” Sau khi khó khăn nuốt nước bọt, Lôi Hồng Minh nói với giọng run rây.
Keng!
Lăng Hạo không trả lời, ngón tay hơi dùng lực, thanh Quan Công cực kỳ cứng rắn liền bị gãy.
Ngay sau đó, với một cú lật cổ tay, nửa trước của lưỡi đao bắn về phía một cái cây lớn cách đó không xa như một tia chớp.
Rắc! Ầm!
Cây lớn gãy làm đôi và đổ sụp, để lại những chiếc lá bay đầy trời.
Hít!
Hiện trường vang lên một trận tiếng hít khí, không ít người run rẩy toàn thân không thể kiểm soát.
“Nếu ông không trả lời câu hỏi của tôi lần nữa, thì chết đi!” Sau đó Lăng Hạo nhìn Lôi Hồng Côn một cái, trong không khí tràn ngập sát ý lạnh lùng.
“Nhãi con, mày thật sự cho rằng có chút công phu mèo quào là có thể tự phụ tại trong nhà họ Lôi của tao sao?” Lôi Hồng Côn âm thầm hít một hơi thật sâu, trầm giọng đáp lại.
“Mày đánh nhau giỏi đến đâu thì cũng chỉ có hai người, bọn tao ở đây có hơn một ngàn người, mày cho rằng mày có cơ hội thắng sao?”
“Ngu dốt!” Lục Nguyệt liếc nhìn ông ta như nhìn một thằng ngu.
“Tao sẽ lập tức cho bọn mày biết hậu quả khi khiêu khích nhà họ Lôi tao!” Lôi Hồng Côn
phớt lờ Lục Nguyệt sau đó giơ tay lên.
“Ra tay! Giết bọn chúng!”
Xoạt!
Ông ta vừa dứt lời, hàng ngàn người đồng thời rút vũ khí ra. Một trăm người đàn ông mặc đồ đen có thêm một khẩu súng lục trên tay.
Két! Két!
Ngay lúc tình hình căng thẳng đột nhiên có tiếng xe phanh gấp ở cổng của khu nhà.
Sau đó, gần hai trăm cảnh sát vũ trang hạng nặng nhanh chóng xông vào khu nhà, mỗi người cầm một khẩu súng trường nhắm vào mọỉ người trong nhà họ Lôi.
“Hả!?” Vẻ mặt của mọi người, bao gồm cả Lôi Hồng Côn, đột nhiên thay đổi.
“Cha, Trương Mần Hạo đích thân dân đội!” Lôi gia đại thiếu gia Lôi Tiểu Bân liếc mắt nhìn người đứng đầu, trầm giọng nói.
“Hắn tới đáy làm gì?” Lôi Hồng Côn cau mày, sau đó bước nhanh về phía đối phương.
“Sếp Trương, bày ra trận thế lớn như vậy không biết là có chuyện gì?”
Ông ta đỉ đến trước mặt đối phương, trầm giọng mở miệng, giọng điệu trịch thượng.
Là trụ cột của Lôi gia, ông ta có đủ năng lực, cho dù đối mặt với người đứng đầu Sở cảnh sát Vân Thành cũng có thể không đặt đối phương vào mắt.
“Lôi Hồng Côn, Lôi gia của ông thật là chuyện gì cũng dám làm!” Trương Mẫn Hạo trầm giọng đáp.
“Đến cùng là có chuyện gì, xin cảnh sát Trương nói rõ!” Lông mày Lôi Hồng Côn lại cau lại.
“Tốt nhất các người nên cầu nguyện Thụy Thụy bình an vô sự! Nếu không, lịch sử Lôi gia các người chỉ có thể kéo dài tới hôm nay!”Trương Mẩn Hạo lạnh lùng nhìn đối phương.
“Trương Sở trưởng, lời này có phải hơi quá rồi không?” Giọng điệu của Lôi Hồng Côn trầm xuống, ngừng một chút, tiếp tục nói.
“Nơi này là nhà họ Lôi, nếu Trương Sở trưởng có việc thì xỉn hãy xuất trình giấy tờ liên quan, nếu không chúng tôi xin phép không tiếp đãi!”
“Ông thật sự là chết đến nơi cũng không hối cải!” Sau khỉ Trương Mẩn Hạo nói xong liền phất tay với người của mình.
“Lập tức lục soát, cho dù đào ba thước đất lên cũng phải tìm cho ra Thụy Thụy cho tôi!”
‘Vâng!” Một nhóm cảnh sát đồng thanh đáp lại, nhanh chóng đỉ vào phía trong.
“Trương Mẩn Hạo, ông dám!” Lôi Hồng Côn tức giận nói, sau đó giơ tay lên: “Ngăn bọn họ lại!”
“Ông dám!” Trương Mần Hạo cũng lớn tiếng quát: “Nghe rõ, nếu có người