Chương 18: Giết!
“Chào Phó thống soái Lục!” Sau khi Mục Thiết Quân đứng dậy, anh ta quay sang nhìn Lục Nguyệt, chào theo kiểu chào quân đội.
“Không có mưa bom bão đạn, vóc người của cậu có dấu hiệu mập ra ha!” Lục Nguyệt cười nói.
“Để Phó thống soái Lục chê cười rồi!” Mục Thiết Quân xấu hổ cười một tiếng.
“Được rồi, ở đây không có chuyện gì, bảo người của cậu ra ngoài đi!” Lăng Hạo phất phất tay.
/zVâng!” Mục Thiết Quân hành lê, hô lớn với người của mình: “Toàn bộ rút lui!”
Váng!” Mọi người đáp lớn tiếng rồi rời đi.
“Cậu cũng đi đi, đợi tôi xử lý xong chuyện này, có thời gian tôi sẽ tới tìm cậu!” Lăng Hạo nhìn về phía Mục Thiết Quân nói.
“Đã rõ!” Mục Thiết Quân cũng không kiên trì ở lại.
Anh ta rất rõ ràng, đừng nói nơi này còn có gần ngàn thành viên Ảnh Môn, chỉ cần có mỗi Láng Hạo ở đây thôi cũng đủ diệt Lôí gia bằng một cái nhấc tay.
‘Việc này… việc này thưa ngà ỉ, hôm nay… việc này không liên quan gì đến chúng tôi…” Lúc này, gia chủ Chu gia run ray nói.
“Là Lôi Hồng Côn ép chúng tôi tới. Tôi… chúng tôi lập tức rời khỏi đây…”
“Đúng… đúng, là Lôi Hồng Côn uy hiếp chúng tôi. Nếu chúng tôi không tới, ông… ông ta sẽ xử lý hai nhà chúng tôi…” Gia chủ Vương gia cũng run rẩy.
Giờ phút này, hai người bọn họ hối hận đến xanh cả ruột.
Nếu biết trước sẽ như thế này thì dù có đánh chết họ cũng không đến.
Đồng thời nghĩ đến, chắc chắn là Tôn gia chủ sớm biết chuyện gì đó rồi nên mới không đến.
Trong lòng hai người bọn họ hỏi thăm tổ tiên mười tám đời của Tôn Mậu Hằng, sao không thả chút phong phanh nào cho họ biết chứ!
“Thành thật ở yên chỗ này cho tôi, nếu tự ý rời đỉ không có sự cho phép của Thống Soái, giết!” Phán Quan trầm giọng nói.
“Phán… Phán Quan đại nhân… Tôi… Chúng tôi thật sự là bị ép…” Hai người mở miệng,
muốn cầu xin tha thứ lần nữa.
“Câm miệng!” Phán Quan trầm giọng mắng, sau đó nhìn Lôi Hồng Côn nói.
‘Vẫn không chịu nói Thụy Thụy ở đâu, ông muốn toàn bộ Lôi gia bị hành quyết đúng không?”
“A?” Lôi Hồng Côn không khỏi rùng mình một cái, rốt cục phản ứng lại, nhìn Lăng Hạo, khó khăn nói.
“Cái này… Đại nhân… Thụy Thụy… ở…”
“Cha!” Đúng lúc này, một giọng nói trẻ con từ cách đó không xa truyền đến.
“Hả?” Lăng Hạo toàn thân run lên, vội vàng quay đầu nhìn sang.
Mặc dù cả hai chưa bao giờ gặp nhau, nhưng khi lần đầu tiên nhìn thấy Thụy Thụy, anh liền cảm nhận được mối liên hệ huyết thống.
“Thụy Thụy!” Hai mắt Lăng Hạo đỏ hoe, cố gắng nở nụ cười, bước nhanh đi tới.
“Cha!” Thụy Thụy thoát khỏi vòng tay của viên cảnh sát, chạy thẳng về phía Láng Hạo.
“Thụy Thụy, con thế nào, không sao chú?”
Lăng Hạo ôm chặt Thụy Thụy vào lòng, nước mắt không kìm được mà chảy xuống.
“Cha, con không sao, đừng khóc, chú nói cha là đại anh hùng, đại anh hùng thì không thể khóc.” Thụy Thụy giơ bàn tay nhỏ bé của mình lên giúp Lăng Hạo lau nước mắt.
“Cha không khóc, chỉ là có hạt cát rơi vào mắt thôi.” Lăng Hạo cố nén nước mắt.
“Con biết cha nhất định sẽ đến cứu Thụy Thụy…” Giọng Thụy Thụy dần dần yếu đi: “Cha, Thụy Thụy buồn ngủ rồi, con ngủ một lát…”
Vừa dứt lời, cô bé đã ngất đỉ.
Thụy Thụy chịu đựng nỗi sợ hãi ở cường độ cao hàng chục giờ, bây giờ nhìn thấy Lăng Hạo liền không gắng gượng được nữa.
“Thụy Thụy, con ngủ dí, cha đã về, về sau sẽ không còn ai có thể bắt nạt con nữa!” Lăng Hạo nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Thụy Thụy.
Sau đó, anh kiểm tra đại khái toàn thân con gái, thấy quả thực không có gì nghiêm trọng, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng rơi xuống.
“Phán Quan nghe lệnh!” Sau đó, trong khỉ ôm Thụy Thụy đi về phía cửa, anh trầm giọng mở miệng.
“Xin Thống Soái ra lệnh!” Phán Quan lớn tiếng trả