Chương 19: Hãy để tôi chăm sóc em
Vậy… Anh làm sao cứu được Thụy Thụy? Nhà họ Lôỉ còn mạnh hơn cả nhà họ Tôn! “
Không đợi Lăng Hạo trả lờỉ, Tân Vũ Phi thở hổn hển, tiếp tục hỏi.
“Chúng tôi đã gọi cảnh sát, cảnh sát đã giúp tôi giải cứu Thụy Thụy.” Lăng Hạo lại mỉm cười.
“Thật sao?” Tân Vũ Phi nhìn chằm chằm Lăng Hạo với vẻ mặt thắc mắc.
“Tân Vũ Phi, con hỏi xong chưa?” Thẩm Kỳ Nam lại hét lớn.
Sau đó, bà nhìn Lăng Hạo và Lục Nguyệt, giọng điệu cứng ngắc nói.
“Một nhà họ Tôn đã đủ phiền toái, bây giờ còn thêm một nhà họ Lôi hùng mạnh hơn, tụi bây thật sự không sợ phiền toái lớn!”
“Đương nhiên hai người các cậu không để ý, dù sao cũng có thể đến rồi đì bất cứ lúc nào, phủi mông một cái rời đi là xong!”
“Nhưng cậu có bao giờ nghĩ đến gia đình chúng tôi không? Chúng tôi không thể ở lại Vân Thành nữa, cũng không thể quay về Đông Châu. Từ giờ trở đi gia đình chúng tôi phải đi đâu đây?”
Nghe thấy lời nói của bà, vẻ mặt Tần Hồng Viên và hai chị em Tần Vũ Hân trở nên ngưng trọng.
Đây thực sự là một vấn đề rất thực tế!
Sau này, một nhà bọn họ sống thế nào đây?
“Dì, dì đừng lo lắng!” Lăng Hạo nhìn Thẩm Kỳ Nam nói.
“Tôi sẽ cùng mọi người trở về Đông Châu, nếu có khó khăn gì tôi sẽ giúp mọi người giải quyết.”
“Tôi đã hứa sẽ bồi thường gấp ngàn lần những gì tôi nợ mọi người, xin hãy tin tôi!”
“Hừ!” Thẩm Kỳ Nam hừ lạnh: “Cậy nói còn hay hơn hát!”
“Trở về Đông Châu! Vê Đông Châu làm gì? Vê uống gió tây bắc à?”
“Ăn gì? Mặc gì? Sống ở đâu?”
“Dì, những điều này không thành vấn đề, tôi đã nghĩ kỹ rồi. Yên tâm, tôi đảm bảo…” Lăng Hạo lại đáp.
“Được rồi, đừng nói nữa!” Lông mày của Tân Vũ Hân khẽ cau lại, ngắt ngang lời nói của Lăng Hạo.
Theo những gì cô biết, cô sẽ không tin lời nói của Lăng Hạo.
Cô rất rõ ràng tỉnh cảnh của gia đình mình, Lăng Hạo làm sao có thể giải quyết được mọi chuyện!
Dừng một chút, cô nói tiếp: “Cảm ơn anh đã cứu Thụy Thụy, coi như anh đã trả lại ân tình năm đó tôi cứu anh, anh có thể đi rồi.”
“Vũ Hân!” Lăng Hạo hít sâu một hơi, nói: “Thụy Thụy sẽ không tỉnh lại sớm được, ra ngoài đi dạo vớì tôi một chút được không?”
“Đi cái gì mà đì, đừng tưởng rằng cậu cứu Thụy Thụy là gia đình chúng tôi sẽ biết ơn cậu, tôi nói cho cậu biết…” Trước khi Tần Vũ Hân kịp lên tiếng, Thẩm Kỳ Nam lại trách móc.
“Kỳ Nam, bà nói ít vài câu không được à!” Tần Hồng Viễn khẽ cau mày, sau đó nhìn về phía Tần Vũ Hân: “Tiểu Hân, đì đỉ, giải thích rõ ràng một số việc cũng tốt!”
“Vâng!” Sau khỉ Tần Vũ Hân suy nghĩ một chút, sau đó đem Thụy Thụy đặt trên sô pha, đứng dậy đi ra cửa.
Sau đó Lăng Hạo chào hai vợ chồng Tần Hồng Viễn rồi xoay người đi theo, theo sau là Lục Nguyệt.
Hai phút sau, ba người ra khỏi hành lang, Lục Nguyệt đi theo phía sau hai người một khoảng xa.
“Một lần nữa rất cảm ơn anh đã cứu Thụy Thụy!” Tân Vũ Hân vừa nói vừa đi.
“Con bé cũng là con gái của tôi, cha cứu con gái là chuyện đương nhiên, cô quá khách khí rồi.” Lăng Hạo đáp.
Dừng một chút, anh nói tiếp: “Vũ Hân, tôi xin lỗi, tôi đã làm tổn thương cô, năm năm trước tôi thật sự không biết…”
“Tất cả những điều này đều là tôi tự nguyện, không liên quan tới anh!” Tần Vũ Hân ngắt lời anh.
‘Vũ Hân, Thụy Thụy bây giờ đã lớn hơn và bắt đầu hiểu chuyện, con bé không thể không có cha.” Lăng Hạo hít sâu một hơi:
“Từ nay về sau, hãy để tôi chăm sóc… em!”
“Tôi nói rồi, đây đều là tôi tự nguyện, anh đừng tạo áp lực cho mình!” Nghe lời nói của Lăng Hạo, thân thể Tân Vũ Hân khẽ run lên.
“Nếu đã nói đến đây rồi, chúng ta nói rõ ràng đỉ!”
“Anh có cuộc sống của anh, tôi có cuộc sống của tôi. Từ nay anh