Chương 3: Quận Đông rung chuyển
Một giờ trước, vùng lãnh thổ biên giới, một vùng đất không người ở với bán kính hàng chục km.
Hai bóng người giống như hai bóng ma, một trước một sau đuổi theo nhau, chạy với tốc độ cực nhanh.
Người đàn ông phía trước khoảng bốn mươi tuổi. Dáng vẻ hung ác, trên mặt có vết sẹo hơn mười centimet, nhìn thấy mà giật mình.
Gã cầm một thanh đao Quan Công sáng bóng, toàn thân toát ra mùi máu tanh nồng nặc.
Người thứ hai khoảng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi.
Ngũ quan đoan chính, thân mặc áo gấm, toàn thân tỏa ra sát ý. Tay cầm đao thép, trên thân đao mơ hồ nhìn thấy hai chữ “Ảnh Môn”, thanh đao này có tên là “Lãnh Nguyệt Đao”!
“Phán Quan, mày đã đuổi theo tao ba ngày ba đêm, chỉ vì đồng lương ít ỏi của mình mà phải liều mạng vậy có đáng không?”
Mặt sẹo chạy đến một con sông rồi dừng lại, nhìn chằm chằm vào chàng trai phía sau bằng ánh mắt như dã thú.
“Đồ tể, mày tán tận lương tâm, tàn sát
người vô tột tội ác ngập trời!” Phán Quan cũng dừng lại, quát: “Hôm nay, là ngày chết của mày!”
“Hừ!” Đồ Tể hừ lạnh: “Người Ảnh Môn tụi mày thật sự coi mình là chúa cứu thế à?”
“Có rất nhiều ác nhân trên thế giới, tụi mày giết hết được sao!?”
“Trừ bạo an dân, trừ gian diệt ác, sẵn sàng đổ máu vì một thế giới hòa bình tươi sáng!” Phán Quan cao giọng đáp lại.
“Loại ác ma như Đồ tể mày, Ảnh Môn gặp một người giết một người!”
“Hừ!” Đồ tể lại hừ lạnh một tiếng.
“Mày thật sự tưởng tao sợ mày à? Mày và đồng đội đã bị tách ra, chỉ với mình mày mà cũng muốn giết tao, đúng là kẻ ngu đần nói chuyện chiêm bao!”
“Ngớ ngẩn!” Ánh mắt Phán Quan trầm xuống: “Được rồi, không rảnh cùng mày nói nhảm nữa, chịu chết đi!”
Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!
Vừa dứt lời, thân thể hắn phóng ra như một tỉa chớp, thanh đại đao trong tay phóng ra từng vệt sáng lạnh lẽo sắc bén.
“Muốn giết tao, vậy phải xem xem mày có
đủ bản lãnh không!” Đồ tể hét lớn, vung tay lên, đao Quan Công lao ra.
Đỉnh! Đỉnh!
Tiếng va chạm chói tai vang lên, tia lửa bắ n ra, ánh đao bay khắp nơi.
Xùy!
Sau khi hai người đánh nhau hơn mười hiệp, Phán Quan lách mình né tránh một nhát đao của đồ tể, khẽ lật cổ tay. Thanh đao khoét một miệng máu dài hơn mười centimet trên thắt lưng của tên đồ tể, máu phun ra như mũi tên.
“Hả? Mày thật sự làm tao bị thương, chết tiệt!”
Đồ tể gầm lên giận dữ, thanh đao Quan Công nhanh chóng chém xuống bả vai Phán Quan, thế như chẻ tre.
Đinh!
Đồng tử của Phán Quan có chút co rút, nhanh chóng né nửa người sang một bên, đồng thời giơ tay chặn lại, một tiếng va chạm sắc bén lại vang lên.
Bịch! Bịch!
Bởi vì đỡ đòn một cách bị động, Phán
Quan bị lực lượng bạo lực của đồ tể chấn động
khiến phải lùi lại năm sáu bước, hắn cảm thấy cánh tay tê dại, hơi thở có chút hỗn loạn.
Sau đó, tên đồ tể cũng không vội vã tấn công lần nữa, gã xé một miếng vải trên người để xử lý miệng máu ở thắt lưng.
Ting! Ting!
Đúng lúc này, điện thoại vệ tinh trên người Phán Quan vang lên, sắc mặt hắn hơi thay đối.
Chỉ có một ít người biết số điện thoại này, nó chuyên dùng để xử lý sự vụ khẩn cấp, nếu điện thoại này đổ chuông thì chắc chắn có chuyện lớn!
“Tôi là Phán Quan, ai vậy?” Phán Quan liếc nhìn đồ tể, thấy gã không có ý định ra tay liền trả lời điện thoại.
“Tôi là Lục Nguyệt!” Giọng nói nặng nề của Lục Nguyệt truyền đến từ đầu bên kia điện thoại:
“Con gái Thống Soái đã bị bắt, sống chết không rõ, mau đến Vân Thành!”
“Cái gì!?” Phán Quan hét lớn, đồng thời hơi thở lạnh lẽo khiến người khác ngạt thở toát ra từ người hắn.
Lại có người dám bắt con gái của Thống Soái, đây là muốn bị diệt tộc đúng không!?
“Cho tôi vài tiếng, lập tức đến!”
Sau khỉ cúp điện thoại, Phán Quan ngẩng