Chương 4: Tự trách vô tận
“Thật sự muốn làm gì cũng được sao?” Tô Minh Đào cười xấu xa.
“Thật… Thật sự…” Tân Vũ Hân run giọng đáp lại.
“Ha ha, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!” Tôn Minh Đào cười lạnh một tiếng, sau đó giọng trầm xuống.
“Muốn tôi giúp cô tìm đứa con hoang kia cũng không phải là không thể, có hai điều kiện!”
“Thứ nhất, lập tức ngồi cạnh tôi, cho tôi chút ngon ngọt.”
“Thứ hai, sau khỉ giúp cô tìm được đứa con hoang kia, cô phải vô điều kiện đi theo tôi một tháng, khi nào tôi gọi liền phải đến!”
“Tôi… Tôi đồng ý…” Tần Vũ Hân nghiến răng nghỉêh lợi gật đầu.
‘Vậy còn không mau lại đây!” Tôn Minh Đào vỗ vỗ ghế trống bên cạnh: “Trước tiên đến xoa bóp cho tôi!”
“Làm cho tôi thoải mái, tôi sẽ lập tức gọi điện cho người tìm đứa con hoang kia!”
“Hi vọng anh giữ lời…” Tần Vũ Hân hít sâu một hơi, đứng dậy đi tới ngồi bên cạnh Tôn
Minh Đào.
“Lại đây!” Trước khi Tần Vũ Hân còn chưa kịp ngồi xuống hoàn toàn, Tôn Minh Đào đã kéo cô vào lòng.
Ầm!
Đúng lúc này, cánh cửa phòng khách sạn nổ tung như tờ giấy, dăm gỗ bay khắp trời.
Sau đó, bóng dáng Lăng Hạo xuất hiện ở cửa phòng, ánh mắt lạnh lùng, lửa giận ngập trời, anh không nói một lời mà nhìn chằm chằm hai người trên ghế sofa.
“A…” Tần Vũ Hân phản ứng lại, kêu lên, thoát khỏi vòng tay của Tôn Minh Đào.
“Aỉ dám phá hỏng chuyện tốt của tao, không muốn sống nữa à?” Tôn Minh Đào tức giận hét lên.
Khoảnh khắc Tần Vũ Hân nhận ra Lăng Hạo, toàn thân run rẩy, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Trong con ngươi của cô lóe lên tâm tình cực kỳ phức tạp, có sửng sốt, có oán hận, có uất ức, còn có một tỉa mong đợỉ mơ hồ.
Tại sao lại là anh!?
Sao người đàn ông đã hủy hoại cuộc đời
CÔ, lại đột nhiên xuất hiện!?
Vào ngày đó năm năm trước, cô đã tốt bụng cứu mạng anh, nhưng anh lại cướp đi thứ quý giá nhất của cô.
Là người đẹp đệ nhất Đông Châu, cũng là con gái lớn của nhà họ Tân, vốn dĩ Tần Vũ Hân có một tương lai vô cùng tươi sáng!
Nhưng kể từ ngày đó, tất cả đã kết thúc đột ngột.
Khi cô biết mình có thai thì đã là ba bốn tháng sau.
Cô không nỡ tước đỉ quyền sống sót của sinh linh nhỏ bé trong bụng mình nên đã bất chấp mọi áp lực mà sỉnh con.
Năm năm qua, ngoại trừ em gái, cô đã phải chịu đựng sự chế giễu lạnh lùng của mọi người. Ngay cả cha mẹ ruột của cò cũng không thể hiểu cho cô.
Vốn dĩ ông nội cô muốn mượn hôn sự của cô để dán lên một trong bốn gia tộc lớn ở Đông Châu là nhà họ Đào, nên ông đã đuổi bốn người họ ra khỏi nhà họ Tân trong cơn giận dữ.
Ban đầu cô và cha cô dều làm việc trong tập đoàn nhà họ Tân nên hai người thất nghiệp cùng một lúc.
Trên thực tế, với năng lực của cô và cha hoàn toàn có thể tìm được một công việc tốt đề nuôi sống gia đình.
Nhưng đại thiếu gia nhà họ Đào truyền lời rằng nếu ai dám thuê họ tức là chống đối với nhà họ khiến cho việc tìm chỗ làm của cô và cha cô gặp trở ngại.
Rơi vào đường cùng, cha cô đành phải năm lần bảy lượt đi cầu xin ông cụ nhà họ Tân.
Đoán chừng cuối cùng ông cụ bị phiền không chịu nổi nữa nên miễn cưỡng để hai người bọn họ làm nhân viên quèn trong một chi nhánh thuộc tập đoàn nhà họ Tân ở Vân Thành, sống sót với đồng lương ít ỏi.
Cũng chính vì lý do này mà gia đình bốn người bọn họ đã chuyển từ Đông Châu đến Vân Thành.
Thời gian trôi qua, cô dần dần quen với những ngày như vậy, chỉ cần con gái cô có thể khỏe mạnh lớn lên thì cô chẳng còn mong cầu gì nữa!
Thế nhưng, trời cao lại lần nữa đùa giỡn cô, con gái cô vậy mà mất tích!
Chuyện này đối với cô không khác gì sấm sét giữa trời quang, cô cảm thấy bầu trời của
mình đang sụp đổ!
“Thụy Thụy xảy ra