Nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của Đường Ngữ Yên, Dương Phàm cười nói: "Đừng sợ, chỉ là mấy tiếng sét đó thôi, sẽ không có nữa đâu "
Đường Ngữ Yên làm sao có thể tin được? Anh nghĩ anh là ai, anh có quyền quyết định cuối cùng liệu có sấm sét hay không?
Thấy cô không tin, Dương Phàm bất lực lắc đầu nói: "Tôi đi tắm, nếu cô sợ thì cứ bịt tai lại."
Hắn đang định xoay người đi tắm thì Đường Ngữ Yên đã nắm lấy cánh tay hắn.
"Không, anh không được đi, tôi sợ."
Đường Ngữ Yên chưa bao giờ nghe thấy tiếng sấm nào lớn như vậy, như thể nó sắp nổ tung trên đầu cô khiến cô sinh ra cảm giác sợ hãi.
Thấy Đường Ngữ Yên cứ lôi kéo hắn không chịu buông, Dương Phàm bất đắc dĩ cười nói: "Được rồi, tôi đưa cô về phòng trước, chờ cô ngủ rồi mới đi tắm."
Đường Ngữ Yên vội vàng nói: "Không được, hôm nay tôi ngủ trong phòng của anh."
Dương Phàm nghe vậy thì giật mình, tình cảm đã tốt đến mức này à, trên mặt hắn không khỏi lộ ra một tia vui mừng.
Đường Ngữ Yên cũng thấy có gì đó không ổn, đỏ. mặt, nhanh chóng giải thích: "Ừm, tôi... tôi ngủ trên sàn nhà.
Dương Phàm mỉm cười, chỉ vào chiếc giường lớn nói: "Đi ngủ trên giường đi."
Đường Ngữ Yên có chút xấu hổ hỏi: "Vậy... anh...ngủ ở đâu?
Đường Ngữ Yên biết tình huống này không thích hợp, nhưng cô thực sự không có can đảm quay về phòng ngủ của mình.
Dương Phàm cười nói: "Nằm chung là được, nằm chung cũng không có thai, cô sợ cái gì?"
Đường Ngữ Yên còn muốn nói gì đó, nhưng sau khi do dự hết lần này đến lần khác, cô vẫn không từ chối.
Cô đặt chiếc gối vào giữa giường, nói với Dương Phàm: "Không được lấn qua."
Dương Phàm giật khóe miệng, chỉ một cái gối nằm để mà muốn chặn hắn, coi thường ai vậy?
Hắn trực tiếp bước tới, đặt chiếc gối trở lại vị trí cũ, không một lời giải thích, kéo chăn lên đắp cho Đường Ngữ Yên.
"Cái gối này không có tác dụng gì đâu, mau ngủ đi."
Dương Phàm nửa ngồi nửa nằm trên giường, nghịch điện thoại di động.
Đường