Dương Trấn Nam đã tỉnh.
Sắc trời cũng đã sáng.
Suốt hai năm qua, đây là giấc ngủ ngon nhất mà ông ấy có được, không còn phải chịu sự giày vò của độc Hủ Huyền Chưởng, cũng không cần phải nghĩ cách làm thế nào để áp chế sự đau đớn đó.
“Nam ca, chàng tỉnh rồi, chàng thấy trong người thế nào rồi?”, Tô Nhu Mai ở bên cạnh dịu dàng hỏi.
“Đã lâu rồi không được ngủ một giấc thoải mái như vậy!”, Dương Trấn Nam vươn vai cười nói.
“Con trai thật là lợi hại, thằng bé thực sự đã thanh trừ toàn bộ độc tố ra khỏi người chàng rồi”, Tô Nhu Mai nói một cách vui mừng.
“Phải, xem ra chúng ta không cần phải lo lắng cho thằng bé nữa rồi, trải qua lần thất bại này, thằng bé đã thay da đổi thịt, không còn là một đứa con nít nữa, mà đã trở thành một cường giả có thể một mình đảm đương gánh vác mọi thứ rồi”, Dương Trấn Nam vô cùng vui vẻ an tâm nói.
“Đúng vậy, hai đứa con của chúng ta đều rất ưu tú!”, Tô Nhu Mai nói với vẻ tự hào, dừng lại một chút bà lại nói: “Ta nhớ Nghĩa Nhi quá, thằng bé đã yếu ớt từ nhỏ, chỉ biết đọc sách, cũng không biết có thể chăm sóc tốt cho bản thân được không nữa”.
“Ừm, đợi chuyện của Ân Nhi được giải quyết rồi nghĩ cách đưa Nghĩa Nhi trở lại, để gia đình chúng ta có thể đoàn tụ”, Dương Trấn Nam đáp.
Ở trong một căn phòng khác, Dương Ân lại thức trắng cả đêm.
Đêm qua, sau khi giải được độc của cha mình, hắn liền trở về phòng tiếp tục luyện đan.
Lần này, thứ mà hắn luyện chế gọi là “Trú Nhan đan”.
Đây là một loại đan dược cấp Vương có thể giữ gìn nhan sắc, phục hồi vẻ rạng rỡ cho làn da, có thể lưu giữ dung nhan suốt 10 năm là chuyện nhỏ.
Đan dược này thì hắn muốn đưa cho mẫu thân, ngoài ra nó còn có một công dụng khác nữa.
Đó là đan dược tốt nhất để hóa giải những mâu thuẫn trước mắt.
Dương Ân từ trong phòng bước ra, nhìn thấy Dương Khả Nhân đang tiến đến, trên tay cô ấy đang bưng một chậu nước, hai ống tay áo vén lên để lộ ra cánh tay trắng mịn như ngó sen non, ánh lên vẻ rực rỡ, vô cùng rung động lòng người.
Dương Khả Nhân ăn mặc giản dị, nhưng vẫn không ngăn được vẻ đẹp đoan trang trời sinh của mình.
Khuôn mặt như trăng tròn, đôi mắt xanh biếc, dáng người cao ráo, đường cong quyến rũ, so với Vạn Lam Hinh thì cô ấy thiếu một phần anh khí mạnh mẽ, nhưng lại nhiều hơn một phần dịu dàng, so với Mộng Băng Tuyết thì thiếu đi một phần hoàn mỹ, nhưng lại nhiều hơn một phần dễ thương.
Dương Ân và Dương Nghĩa từ nhỏ đã coi Dương Khả Nhân như tỷ tỷ ruột, từ trước đến giờ chưa từng có ý nghĩ phân biệt giai cấp, cho dù đến giờ cũng vẫn vậy.
“Đại thiếu gia, đến rửa mặt đi!”, Dương Khả Nhân thì không nghĩ giống như bọn họ, cô ấy từ trước đến nay vẫn luôn có phần tôn kính bốn người của nhà họ Dương, cũng chưa từng quên đi thân phận người hầu của bản thân, không làm ra hành vi vượt quá lễ nghi kia.
Dương Ân không khách khí với Dương Khả Nhân, hắn nhận lấy chiếc khăn mà đối phương đưa cho để lau mặt.
Sau khi lau xong, hắn không trả khăn lại cho Dương Khả Nhân ngay, mà nhìn thẳng vào cô ấy hỏi: “Khả Nhân tỷ, tỷ thấy cha mẹ ta đối xử với tỷ thế nào?”
“Như con ruột!”, Dương Khả Nhân đáp ngay không chút suy nghĩ.
“Vậy ta đối với tỷ thì sao?”, Dương Ân lại hỏi.
“Như tỷ tỷ ruột ạ!”, Dương Khả Nhân lại đáp.
“Vậy rốt cuộc tỷ đang giấu giếm bọn ta bí mật gì?”, Dương Ân đi vào vấn đề chính.
Dương Khả Nhân mỉm cười, vẻ dễ thương hiện rõ, Dương Ân nhìn thấy thế thì cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, hắn cảm thấy cô ấy còn đẹp, còn động lòng người hơn lúc trước rất nhiều.
“Nô tỳ thì