Hàng ngàn linh dược, nhưng ở trong kho này, trông có vẻ lại không nhiều cho lắm.
Dương Ân bước tới đây, chậm rãi lựa chọn linh dược mà mình muốn.
Tiểu Hắc cũng không biết từ đâu chạy đến, trong miệng ngậm một cây linh dược bắt đầu gặm ăn: “Đồ tốt ở đây ít thật đó!”
“Đều bị người của Dược Vương các càn quét sạch rồi, đương nhiên không còn hàng tốt nữa rồi!”, Dương Ân khẽ thở dài nói.
“Tuy nói như vậy, nhưng đám người ở đây đều là kiểu có mắt mà không nhìn thấy núi Thái Sơn, bọn họ đã bỏ sót một gốc thiên dược rồi!”, Tiểu Hắc nói xong liền nhảy về một phía, đi tới trước một chiếc hộp bằng ngọc trong suốt, mở hộp ngọc này ra.
Trên hộp ngọc này viết “linh dược Hồn Hoa cao cấp”, có tác dụng hoàn hồn và sinh hồn.
Dương Ân bước tới, nhìn đóa Hồn Hoa kia, cảm nhận được trong bông hoa này quả thực có một luồng linh khí bức người, nhưng cũng không thể nhìn ra được nó là một gốc thiên dược.
Hắn hỏi: “Tiểu Hắc đây thực sự là thiên dược sao?”
Nếu là thiên dược, mỗi một cây đều là vô giá, mà dược tính của nó lại vô cùng kinh người, cho dù có bị hái xuống thì vẫn rực rỡ động lòng người, gốc linh hoa trước mặt thoạt nhìn có chút linh tính, nhưng mùi dược mà nó tỏa ra thì lại không quá nồng đậm, hơn nữa nhìn hình dáng của nó thì cũng không phải đã có niên đại từ rất lâu.
“Nhìn cho rõ, mấy chấm nhỏ trên thân hoa này là gì”, Tiểu Hắc chỉ vào cánh hoa nói.
Dương Ân nhìn kỹ lại, lúc đầu không phát hiện ra điều gì bất thường, nhưng khi quan sát kỹ lại thì phát hiện trên cánh hoa có mấy chấm ánh lên tia sáng bạc cực kì nhỏ tựa như những ngôi sao, chúng quá bé nên người nào không tinh mắt thì không thể nhìn rõ ra được, hắn kêu lên: “Đây chẳng lẽ là hoa Tinh Hồn?”
Hoa Tinh Hồn là một loại thiên dược đặc biệt, hoa văn ngôi sao ẩn tàng trên cánh hoa vô cùng nhỏ, dược lực cũng chủ yếu nằm trong hoa văn ngôi sao trên mấy cánh hoa.
Hoa Tinh Hồn là một loài hoa kỳ lạ, hút sức mạnh của tinh tú vào ban đêm nhiều năm để mà sinh trưởng, rất có ích với linh hồn.
“Không sai, chính là hoa Tinh Hồn, đúng là phung phí của trời mà!”, Tiểu Hắc nói xong thì định ném hoa Tinh Hồn vào trong miệng, dọa cho Dương Ân sợ tới mức vội vàng ngăn lại nói: “Tiểu Hắc, đừng ăn mà, đây là thiên dược cứu chữa cho Băng Tuyết”.
“Cứu cái gì mà cứu, cô ta như vậy vừa hay có thể bảo vệ ngươi một đoạn thời gian”, Tiểu Hắc tức giận đáp.
Dương Ân mặc kệ lời nó nói, tiến tới đoạt lại hoa Tinh Hồn, lập tức thu vào trong không gian Càn Khôn, sau đó mới nói: “Sao ta có thể để một người con gái bảo vệ mình cả đời được chứ, nàng khỏi bệnh, mới là chuyện quan trọng!”
Trong khoảng thời gian này, Mộng Băng Tuyết đều ở bên hắn, dù bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu, thậm chí vào buổi tối, cô ta cũng đều sẽ ngồi ở trong phòng hắn, nếu như hắn muốn làm gì, e là cô ta cũng sẽ không từ chối.
Chỉ có điều Dương Ân cũng không đến nỗi xấu xa như vậy, hắn và cô ta có tâm ý tương thông ngoài ý muốn, cô ta có thể đã coi hắn thành cái tên “Minh Tử” kia, mà hắn cũng đã chịu sự ảnh hưởng của ký ức kia