Dược tế ti không chỉ một lần biểu thị sự bất mãn, nhưng tiếc rằng cho dù ông ta có là Dược Vương thì vẫn kém xa vị các chủ của Dược Vương các kia, huống hồ Dược Vương các cũng không chỉ có một vị Dược Vương, mà tổng cộng có hơn ba vị Dược Vương, còn có rất nhiều luyện dược sư nương tựa, nên ông ta đành bó tay hết cách.
“Không biết vị tướng quân này xưng hô thế nào! Sư đệ và sư muội của ta rốt cuộc đã đắc tội với ngài thế nào mà khiến cho ngài tức giận như vậy!”, Ngô Nam khẽ nói với Dương Ân, cùng lúc đó, hắn ta còn ưỡn ngực, lộ ra một tấm huy hiệu trước ngực, là dấu hiệu của cấp bậc linh dược sư được công nhận bởi Dược Vương các của bọn họ.
Nhìn Ngô Nam này chẳng qua chỉ mới khoảng hai mươi lăm tuổi mà đã có thể trở thành một vị linh dược sư, xem ra cũng khá có tài năng trong giới luyện dược sư.
Ngô Nam không phải kẻ ngốc, nhìn ra được cách ăn mặc của Dương Ân giống với chức vị tướng quân, mà tướng quân trẻ tuổi như vậy lại khá hiếm thấy, hắn ta đoán chừng đây là công tử ca của nhà nào đó, nhưng bất kể là người của gia tộc nào, đắc tộc với Dược Vương các của bọn họ thì đều sẽ không kết cục tốt đẹp.
.
Xin hãy đọc truyện tại _ ТRUМ TRUYEЛ.
vИ _
“Mắt chó mọc ở trên trời, là ai thì cũng sẽ tức giận thôi!”, Dương Ân nhìn Ngô Nam, đáp lại một cách cường thế.
“Vậy sao, người của Dược Vương các bọn ta ở trong Vương thành rất ít khi bị người khác bắt nạt, ngươi xuất thân từ nhà nào? Dược Vương các bọn ta từ giờ trở về sau sẽ không bao giờ bán bất kỳ loại đan dược nào cho các ngươi nữa, trong triều cũng sẽ không có ai bán đan dược cho các ngươi nữa!”, Ngô Nam cười nhạt nói.
“Haha, khẩu khí lớn thật đó!”.
Dương Ân cười lạnh, sau đó lại nói: “Dược Khố cũng có thể luyện đan, chẳng lẽ bọn họ cũng không thể cung cấp đan dược cho ta sao?”
“Bọn họ thật sự không dám đâu, không tin ngươi có thể hỏi thử!”, Ngô Nam khoanh tay trước ngực nói.
Dương Ân quay mặt về phía dược đồng hỏi: “Đan dược của dược tế ti, bổn tước gia cũng không được lấy sao?”
“Ta… ta cũng không biết, ngài đi hỏi dược tế ti đại nhân đi!”, dược đồng căng thẳng đến mức muốn khóc.
“Vậy thì không cần hỏi nữa, ta chính là dược tế ti đại nhân đây!”, Dương Ân nói.
“Haha, trò đùa này quả thật không vui chút nào!”, Ngô Nam cười phá lên, đám người xung quanh hắn ta cũng chế nhạo, cho rằng Dương Ân đang tìm cho mình một cái cớ để thoái lui thôi.
Sau đó Ngô Nam lại nói: “Quỳ xuống, dập đầu hận sai, bằng không ngươi và gia tộc của sẽ không còn nơi nào để sống yên ổn ngươi ở Vương thành này nữa đâu”.
Dược Vương các rất ngang ngược trong việc khống chế kiểm soát đan dược, rất nhiều thế lực đều phải lấy lòng bọn họ.
Nếu đắc tội với bọn họ, bọn họ sẽ phát động rất nhiều mối quan hệ, có thể tiến hành phong sát cô lập bất kỳ gia tộc nào, đã từng có một gia tộc bị bọn họ ép đến mức phải chuyển khỏi Vương thành, Dược Vương các ngang ngược độc đoán như thế nào nhìn thoáng qua là biết.
“Người đâu, lập tức mời tất cả đám người này ra khỏi Dược Khố, sau này cấm tất cả bọn họ tiến vào trong”, Dương Ân hét lên với đám hộ vệ đang vây quanh cách đó không xa.
Trong đó có một vị thống lĩnh hộ vệ chạy đến nói: “Đại nhân, bọn...!bọn ta không thể làm như vậy được ạ, bọn họ là người của Dược Vương các, có đặc quyền được tùy ý ra vào nơi này!”
“Đặc quyền này là ai đã ban cho?”, Dương Ân hỏi.
“Là khẩu dụ của Hoàng thượng ạ!”, thống lĩnh hộ vệ kia đáp.
“Nghe thấy chưa hả, bọn ta chính là người có đặc quyền, dám khiêu khích Dược Vương các bọn ta, ngươi chết chắc