Lúc này thực lực của Dương Ân đang tăng lên rất nhanh chóng, chắc chắn tốc độ gia tăng thực lực này nhanh gấp mấy lần tốc độ bình thường của hắn, thậm chí còn nhanh hơn gấp mười mấy lần.
Huyền khí thiên địa mãnh liệt chảy vào trong cơ thể của Dương Ân đều biến thành dịch huyền khí rót vào trong địa hải, địa hải dâng trào khiến cho hắn cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Đáng tiếc thời gian sảng khoái kéo dài không được bao lâu thì nguồn năng lượng của Thanh Tĩnh đã biến mất, huyền quyết bên trong cơ thể của hắn lại vận hành với tốc độ bình thường trở lại, cảm giác vui sướng ngay lập tức biến mất.
"Dương...!Dương thí chủ, ngươi có thể buông ta ra được không?", Thanh Tĩnh khẽ nói, nét mặt của nàng ta lúc này hết sức xấu hổ, ánh mắt hoàn toàn không dám nhìn thẳng Dương Ân, bởi vì tư thế của bọn họ hiện tại rất ám muội.
Dương Ân đang đè lên người của nàng ta, giữa hai người hoàn toàn không có một chút khoảng cách nào, chuyện này đối với người xuất gia mà nói thì rất khó để chấp nhận.
Nếu không phải vì Dương Ân đã cứu nàng ta thì nàng ta nhất định đã tát hắn một cái sau đó tự sát để chứng minh sự trong sạch của mình.
Dương Ân không hề có ý xúc phạm Thanh Tĩnh dù chỉ một chút, hắn ngay lập tức nhảy ra khỏi người của Thanh Tĩnh, nhưng khi vừa động thì hắn đã cảm thấy đau đớn vô cùng, khiến cho hắn không nhịn được mà phải kêu lên một tiếng: "Hự!"
"Xin...!xin lỗi, ngươi không nên cử động mạnh", Thanh Tĩnh bây giờ mới nhớ ra rằng Dương Ân đang bị thương rất nặng, nàng ta liền nhanh chóng xin lỗi, thà để cho Dương Ân tiếp tục ghé vào người của mình còn hơn để cho hắn bị đau đớn hành hạ, nàng ta thật sự là một ni cô rất thiện lương.
Đối với những cô gái khác thì có lẽ Dương Ân sẽ nhân cơ hội chọc ghẹo một chút, nhưng đối với Thanh Tĩnh thì hắn hoàn toàn không có chút suy nghĩ phạm thượng nào, cho nên vẫn cố dùng hết sức để đứng lên.
Đồng thời hắn cũng nghiến răng nghiến lợi dùng tay trái rút mũi tên trên lưng ra một cách quyết liệt.
Dương Ân chỉ khẽ nhíu mày chứ không hề kêu đau một tiếng nào, dừng một chút thì hắn mới mỉm cười quay sang nói với Thanh Tĩnh: "Không sao".
“Xin lỗi, tất cả đều là lỗi của ta”, Thanh Tĩnh áy náy nói.
Sau khi tỉnh lại nàng ta còn tưởng rằng Dương Ân đang muốn làm chuyện xấu với mình, không ngờ Dương Ân lại vì cứu mình mà bị thương, điều này khiến cho nàng ta cảm thấy cực kỳ đau lòng.
"Thanh Tĩnh sư muội không cần cảm thấy áy náy, nếu như không có cô chăm sóc cho ta mấy ngày nay thì có thể ta đã bị thú dữ ở đây ăn thịt mất rồi, cô là người thiện lương nhất mà ta từng gặp trên đời này", Dương Ân chân thành nói.
"Nhưng là ta, do ta...!ta vô dụng", Thanh Tĩnh cúi đầu tự trách.
"Nếu như cô nói mình vô dụng thì đám Dạ Xoa đã ngã xuống kia sẽ không đồng ý đâu", Dương Ân nói rồi chỉ vào mấy chục Dạ Xoa đang gục ở gần đó.
Hắn không hiểu tại sao sức mạnh của Thanh Tĩnh đã có thể dễ dàng tiêu diệt đám Dạ Xoa kia nhưng uy lực của nó lại không trấn áp hắn mà còn giúp cho hắn gia tăng tốc độ tu luyện.
Thanh Tĩnh không hề để ý đến đám Dạ Xoa đó, nàng ta xé một mảnh vải chuẩn bị băng bó vết thương do mũi tên gây ra trên người Dương Ân, Dương Ân muốn từ chối nhưng nhìn thấy nàng ta cứ áy náy cho nên hắn đành để cho nàng ta làm giúp mình.
Thanh Tĩnh xé lớp áo của Dương Ân ra thì mới phát hiện trên người Dương Ân ngoại trừ vết thương mới do mũi tên gây ra thì tất cả những vết sẹo lúc trước đều đã biến mất, nàng ta kỳ quái thầm nói: "Tại sao trên người của hắn lại không có sẹo? Chẳng lẽ hắn có thể luyện chế ra loại đan