Thanh Tĩnh còn đang suy nghĩ về vấn đề mà Dương Ân đã nói, khi nàng ta định thần lại thì Dương Ân đã bước vào màn khói độc rồi, nàng ta vội vàng chạy theo rồi kêu lên: "Trên người của ngươi còn có thương tích, đừng gây hấn nữa".
Dương Ân quay đầu cười nói: "Không sao, cô cứ ở bên ngoài chờ ta, nhớ tự bảo vệ chính mình cho thật tốt, đừng để người khác bắt đi nữa".
Ngay sau đó hắn không để ý tới Thanh Tĩnh nữa mà bước thẳng vào trong màn khói độc, Thanh Tĩnh vừa đuổi theo vừa kêu lớn: "Đừng đi vào, màn khói độc này rất đáng sợ".
Dương Ân dường như không nghe thấy lời của nàng ta nói, hắn vẫn tiếp tục bước thẳng vào trong, rất nhanh đã biến mất trước mắt Thanh Tĩnh.
Khói độc ở nơi này nồng nặc khủng khiếp, cho dù là cường giả cảnh giới Thiên Ngư muốn xông vào trong cũng không dễ dàng, Dương Ân đúng là lớn gan.
Thanh Tĩnh bước tới phía trước màn khói độc thì suýt chút nữa đã bật khóc, nàng ta lẩm bẩm: "Dương thí chủ vì ta mới xông vào đó săn giết Dạ Xoa, làm sao ta có thể để cho hắn một mình mạo hiểm được, ta cũng phải vào đó".
Ngay sau đó nàng ta liền lấy ra một viên đan dược giải độc ngậm vào trong miệng rồi phóng vào bên trong.
Tinh thần bất khuất này của nàng ta là điều mà ít ai có được, chắc cũng chỉ có duy nhất ni cô ngốc nghếch như nàng ta mới làm được điều đó.
Nàng ta không giống với Dương Ân, Dương Ân có võ thể vạn độc bất xâm cho nên mới dám đi thẳng vào bên trong màn khói độc, nàng ta chỉ là người bình thường, thật sự nghĩ một viên đan dược giải độc có thể đủ để cho nàng ta cầm cự bên trong màn khói độc dày đặc này hay sao?
Màn khói độc này đã tích tụ nhiều năm, độc tính vô cùng đáng sợ, cho dù có cảnh giới vương giả thì khi tiếp xúc với màn khói độc này cũng có thể chết, ngay cả cường giả cảnh giới Thiên Ngư cũng không muốn bị dính vào màn khói độc này, Thanh Tĩnh vừa mới chạy vào được mấy bước thì đã bị khói độc bao trùm lấy toàn thân, thân thể của nàng ta nhanh chóng bị khói độc xâm nhập, cả người cảm thấy khó chịu vô cùng.
Nàng ta còn không thể nhìn thấy rõ được đường đi trước mặt nhưng vẫn muốn liều mạng tiến sâu vào hơn nữa, chưa bước được thêm mấy bước thì đã muốn ngã quỵ, nàng ta bật khóc nói: "Ta...!sao ta lại vô dụng như vậy?"
Vào lúc nàng ta ngã xuống thì đã có một cánh tay rắn chắc đỡ lấy nàng ta, không để cho nàng ta ngã đau.
Ngay sau đó lại có một giọng nói cất lên: "Thanh Tĩnh sư muội, mau kích hoạt tiềm năng thiên phú của mình".
Giọng nói rót vào tai của Thanh Tĩnh dường như đã khiến cho nàng ta tỉnh táo trong chớp mắt, nàng ta nhanh chóng kết thủ ấn, kích hoạt tiềm năng thiên phú, một nguồn năng lượng vô cùng thuần khiết từ trái tim của nàng tỏa ra ngoài thanh tẩy màn khói độc ở xung quanh, khói độc đã không thể nào xâm nhập vào bên trong thân thể của