Tỷ Phú Trời Cho

Chương 103


trước sau

Chương 103: Sáng sớm trời đông giá rét năm ấy.

“Cái gì?”

Lục Nguyên lập tức giật mình, Chu Doãn lại không phải con gái ruột của Vương Liên?

Chẳng lẽ là nhận nuôi? Hay là nhặt được?

Như vậy, thân phận thực sự của Chu Doãn là gì? Ba mẹ ruột của cô ấy đâu?

Nghĩ tới những thứ này, nói thật, Lục Nguyên cảm thấy tin tức này quá mức rung động.

Có điều, mặc dù như thế, trước mắt quan trọng nhất vẫn là mau chóng chữa trị cho Vương Liên.

“Được rồi, chuyện này lát rồi nói, hiện tại mọi người mau tìm kiếm tủy xương phù hợp.”

“Vâng, cậu ba.” – Bác sĩ vừa dút lời.

Mấy bác sĩ khác vui mừng chạy đến: “Cậu ba, tìm được tủy xương phù hợp. Hơn nữa ngay trong thành phố Kim Lăng, đối phương sắp đến rồi.”

“Quá tốt rồi.”

Lục Nguyên không nhịn được nói. Kể từ khi biết bệnh của Vương Liên, trong mấy tiếng đồng hồ này, có lẽ đây là tin tức tốt duy nhất.

“Vậy chúng ta mau chóng làm công tác chuẩn bị trước khi tiến hành phẫu thuật.”

Mấy bác sĩ nhìn thấy sắc mặt Lục Nguyên dịu lại, bọn họ cũng được cô vũ rất lớn. Có thể làm cậu ba vui vẻ thì tốt hơn bất cứ điều gì.

Trong phòng bệnh, mấy người lập tức kiểm tra và chuẩn bị trước khi tiền hành phẫu thuật cho Vương Liên.

Lục Nguyên ngồi cửa phòng bệnh cùng Chu Doãn, nói chuyện tìm được tủy xương phù hợp với mẹ cô, nhưng cũng không nói cho cô biết chuyện Vương Liên không phải mẹ ruột cô, dù sao hiện tại không thẻ kích thích cô quá.

Lục Nguyên ôm bờ vai của cô: “Yên tâm đi, nếu có thể cấy ghép tuỷ thì mọi chuyện sẽ ổn thôi, anh cam đoan với em, dì chắc chắn không có vấn đề gì.”

YUJ P Trái tim Chu Doãn cũng dịu lại một chút.

Cô nhìn trong phòng bệnh bận rộn qua cửa số thủy tinh, trong lòng chỉ cầu mong người có tủy xương phù hợp với mẹ có thể đến nhanh một chút.

Nhưng đúng vào lúc này, trong phòng bệnh, các bác sĩ đang bận rộn đột nhiên ngừng lại.

Sau đó, thấy bọn họ đều tụ tập trước màn hình thiết bị nhìn cái gì đó, trong miệng cũng đang nói gì đó.

Không nghe được bọn họ nói cái gì, nhưng chợt thấy một bác sĩ đột nhiên giơ hai tay ôm lấy đầu, dáng vẻ giống như tuyệt vọng.

Tiếp đó, các bác sĩ ra khỏi phòng bệnh.

“Cậu ba, không tốt, không xong.”

Vẻ mặt bác sĩ dẫn đầu đầy tuyệt vọng: “Bà Vương, gan của bà ấy bắt đầu suy kiệt.”

“Gan suy kiệt?”

Mặc dù Lục Nguyên không phải sinh viên ngành y, nhưng cũng biết kiến thức phổ thông về vấn đề này: “Sao bệnh máu trắng lại có thể gây suy gan?”

“Xin lỗi, cậu ba, là tôi phán đoán sai lầm, đây không phải bệnh máu trắng, cũng không phải bất kỳ một chứng bệnh nào mà tôi đã từng thấy, bà Vương chẳng những nhiễm trùng máu, hiện tại bắt đầu suy gan, hơn nữa thận, phổi và những cơ quan khác trong cơ thể bà ấy cũng bắt đầu suy kiệt ngoài sức tưởng tượng.”

“Cái này, cái này sao có thể? Chẳng lẽ là trúng độc?”

“Không, cũng không phải trúng độc. Cậu ba, chuyện này thực sự rất kỳ quái, tôi theo nghề y nhiều năm như vậy nhưng chưa hề gặp tình huống này, bà Vương cho người ta cảm giác giống như là, giống như là…” – Bác sĩ dừng một chút: “Giống như là cơ quan trong cơ thể bà ấy bị người ta chôn thuốc nỗ hẹn giờ, hiện tại thuốc nỗ đến giờ nên bắt đầu nổ tung. Bà ấy, chỉ sợ bà ây… Xin lỗi, cậu ba, chúng tôi không thể cứu vãn.”

Nói xong lời cuối cùng, bác sĩ tràn ngập áy náy, “bịch” – một tiếng quỳ xuống.

“Mẹ…”

Ban nãy, lúc nghe Lục Nguyên nói tìm được tủy xương phù hợp, tâm trạng Chu Doãn còn dịu đi một chút, hiện tại nghe bác sĩ nói như vậy, cô ấy lập tức cảm thấy bị đả kích vô cùng lớn, thất tha thất thểu chạy vào phòng bệnh.

Lục Nguyên thấy việc đã đến nước này, biết Vương Liên thật sự không cứu nỗi.

Anh yên lặng đi theo sau Chu Doãn tiến vào phòng bệnh.

Trước giường, Chu Doãn quỳ dưới đất cầm tay Vương Liên, vuốt ve trán và mặt Vương Liên: “Mẹ ơi… Hu hu… Mẹ ơi…”

“Mẹ ơi mẹ tỉnh lại đi.”

Chu Doãn ngã vào người Vương Liên khóc to.

“Mẹ ơi, hu hu, tại sao, tại sao phải như thế, mẹ thương yêu con như vậy, chịu biết bao đau khổ mới nuôi con khôn lớn, con gái còn chưa kịp tận hiếu, mẹ đã muốn rời khỏi con. Tại sao ông trời lại tàn nhẫn như vậy.”

Chu Doãn gào khóc, không ngừng rơi nước mắt.

Lục Nguyên đứng sau lưng cô, cũng không tiến lên, im lặng không nói.

Anh biết, lúc này nên để Chu Doãn khóc, phát tiết đau khổ trong lòng.

Thật lâu sau, Vương Liên lúc đầu không nhúc nhích, có lẽ cảm ứng được điều gì đó nên hơi hé mắt, môi bà ấy mấp máy: “Doãn Doãn, Doãn Nhi…”

“Mẹ. Mẹ.” – Trên gương mặt tràn đầy nước mắt của Chu Doãn lộ ra chút vui vẻ bắt ngờ.

“Bác sĩ. Bác sĩ.”

Trong lòng Lục Nguyên cũng vui mừng, vội vàng gọi.

Bác sĩ đứng ở cửa ra vào sẵn sàng chờ lệnh bất cứ lúc nào, nghe tiếng Lục Nguyên lập tức chạy vào.

Nhưng Vương Liên lại vẫy tay áo, ra hiệu những bác sĩ kia không được qua đây.

Lúc này bà như động vật trong thiên nhiên rộng lớn biết đại nạn của mình đã tới, thản nhiên đối mặt với cái chết đến gần, tự nhiên cũng không có bắt kỳ sự vùng vẫy nào.

Bởi vì bà biết, bất kỳ giãy giụa nào cũng đều là phí công.

“Doãn Doãn, mẹ phải nói cho con một việc.”

Mặc dù Vương Liên đã tỉnh, nhưng cực kỳ suy yếu, tay bà được Chu Doãn nhẹ nhàng giữ trong lòng bàn tay, đặt ở tim.

Tay bà thì nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của Chu Doãn.

“Mẹ, mẹ nói, con nghe… Hu hu…”

Chu Doãn nhìn thấy dáng vẻ của Vương Liên, lúc này dường như cũng hiểu, mọi thứ đều không thể miễn cưỡng, cô chỉ khóc hu hu, cố gắng có thể ở thêm với mẹ được giây nào hay giây ấy.

“Doãn Doãn, mẹ phải nói cho con biết, mẹ không phải mẹ ruột của con.”

Vương Liên nhẹ nhàng vuốt tóc Chu Doãn, bà hơi trợn tròn mắt, trìu mến nhìn Chu Doãn: “Mẹ ruột con là một người hoàn toàn khác.”

Quả nhiên câu nói này làm Chu Doãn bỗng nhiên chấn động toàn thân.

“Không, mẹ chính là mẹ của con. Mẹ là mẹ của con.”

Chu Doãn mở to hai mắt, quả thực không thể tin được, cái này làm sao có thể?

Nhưng cô càng khóc dữ dội hơn, cả người đều nằm trên người Vương Liên khóc thét.

“Xin lỗi, Doãn Doãn, mẹ vẫn luôn không nói cho con biết sự thật. Bởi vì mẹ đã hứa với mẹ con, vào sinh nhật hai mươi bốn tuổi của con sẽ nói cho con biết sự thật. Bởi vì năm mẹ con sinh ra con, cô ấy cũng vừa tròn hai mươi bốn tuổi.”

Khi Vương Liên nói đến mẹ Chu Doãn, ánh mắt bà như sáng hơn một chút, cả người cũng như có thêm chút tinh thần, cảm giác giống như bà nhớ lại năm đó, nhớ lại điều gì đó.

“Con không tin, mẹ chính là mẹ con, mẹ nuôi dưỡng con lớn khôn, mẹ vì con mà đi mấy chục dặm đường để ăn xin, cắt ngón tay mình đút máu nóng cho con. Mẹ, không có người nào có thể thay thế mẹ, không có người nào có tư cách làm mẹ con hơn mẹ. Đời này, con chỉ nhận mẹ là mẹ.” – Chu Doãn tiếp tục khóc nói.

“Không, Doãn Doãn, mẹ ruột con yêu con hơn bản thân cô ấy, cô ấy càng vĩ đại hơn.”

Ánh mắt Vương Liên tiếp tục lóe ánh sáng, dường như đắm chìm trong trong hồi ức: “Doãn Doãn, mẹ nhát định phải nói cho con, mẹ con là một cô chủ rất cao quý, rất ưu nhã, mà mẹ, mẹ chỉ là người giúp việc của cô ấy, đúng vậy, con là con gái cô chủ. Cô chủ, cô ấy là một cô gái xinh đẹp, tốt bụng…”

Nói đến đây, Vương Liên đột nhiên tuôn ra hai hàng nước mắt, gương mặt lập tức lộ ra vẻ vô cùng đau đớn: “Thế nhưng, trời cao vì sao đối xử với cô chủ xinh đẹp hiền lành tàn nhẫn như vậy. Doãn Doãn, nếu như cô chủ không yêu con như

thế, có lẽ con không thể đến thế giới này, dưới tình huống không được toàn thế giới chúc phúc, cô chủ sinh con ra, vì thế không ngần ngại cắt đứt với dòng họ, mà vì bảo vệ con, mùa đông năm đó, là mùa đông lạnh nhất mà mẹ từng trải qua. Sáng sớm mùa đông sương mù mông lung gió lạnh thấu xương, cô chủ quyết định từ bỏ tất cả vinh hoa phú quý ngày xưa, một mình len lén rời đi.”

“Mọi hành động của cô chủ đều giấu giếm tất cả mọi người trong dòng họ, chỉ có mẹ, mẹ ở trong bóng tối nhìn mọi hành động của cô chủ. Từ nhỏ mẹ đã lấy thân phận người giúp việc chăm sóc cô chủ. Cô ấy rất dịu dàng tốt bụng với mẹ, người khác bắt nạt mẹ, chỉ có cô chủ đứng ra nói chuyện vì mẹ, sao mẹ có thể nhìn cô chủ một mình ôm con biến mát trong sương mù mùa đông, thế là mẹ cũng rời khỏi dòng họ, không chùn bước mà đi theo cô chủ. Mẹ thề, cả đời này mẹ đều muốn đi theo cô chủ, chăm sóc cô Ấy, mà Doãn Doãn, con là con gái cô chủ, mẹ cũng thề, cả một đời phải chăm sóc cho con. Đúng vậy, lúc ấy mẹ đã lập lời thề ở trong lòng, cả đời này chăm sóc mẹ con các con.”

“Cô chủ thấy mẹ đi theo, cô ấy rất cảm động, bọn mẹ thừa dịp sương mù đi nhanh, không dám quay đầu, chỉ hi vọng rời khỏi dòng họ càng xa càng tốt. Nhưng đến một vách núi thì bọn mẹ bị đuổi kịp, lúc cùng đường, Doãn Doãn con biết không, cô chủ dùng chăn bông nhỏ bọc con, bọc lấy một khúc gỗ, nhảy xuống vách núi.”

“Đúng vậy, cô chủ dùng cách che mắt, cô ấy làm những người đuổi theo cho rằng cô ấy ôm con nhảy xuống vách núi, để bọn họ hết hi vọng. Mà lúc đó, mẹ trốn trong bụi cỏ bên cạnh, che cái miệng nho nhỏ của con, ôm con trong lòng mẹ, mẹ tận mắt thấy cô chủ nhảy xuống vách núi, nước mắt rơi như mưa. Doãn Doãn, con đã biết cô chủ yêu con nhường nào chưa.”

Nói đến đây, nước mắt Vương Liên đã thắm ướt toàn bộ gồi.

Chu Doãn nghe thấy thế nước mắt tràn lan, chỉ ôm lấy Vương Liên nghẹn ngào nói không nên lời.

Trong phòng bệnh, Lục Nguyên và tất cả mọi người không một ai không ẩm ướt hai mắt, trong lòng càng cảm thấy rung động.

“Tất cả mọi người đều tưởng cô chủ ôm con nhảy xuống vách núi, không ai đuổi tiếp, nhưng mẹ vẫn sợ hãi, mẹ mang theo con, cốt nhục của cô chủ, một đường tiếp tục đi về phía Tây Nam, đi thẳng tới một ngọn núi lớn ở Tứ Xuyên rồi định cư ở đó.”

Nói đến đây, nước mắt Vương Liên lại tuôn ra một cách dữ dội: “Xin lỗi cô chủ, tôi khiến Doãn Doãn chịu nhiều khổ như vậy.

Xin lỗi. Xin lỗi…”

“Mẹ, mẹ đừng nói như vậy, đừng nói như vậy. Hu hu, mẹ cũng là mẹ con.”

Lúc này Chu Doãn đã khóc không thành tiếng, một là bởi vì Vương Liên, một cái khác cũng là bởi vì người mẹ ruột kia.

“Đúng rồi, Doãn Doãn, cái này, cho con.”

Vương Liên chật vật lấy ra một đôi khuyên tai bằng ngọc trên người, khuyên tai ngọc mang phong cách cỗ xưa, hình tròn, toàn thân có một màu xanh lục mê hoặc, mặt trên là hoa văn phượng hoàng được chạm khắc mờ ảo với những đường nét đơn giản, đầy sức sống.

“Đây là thứ cô chủ đưa cho mẹ trước khi nhảy xuống vách núi, bảo mẹ giao cho con, lúc đầu cô ấy dặn mẹ, vào lúc con hai mươi bốn tuổi thì nói cho con chân tướng sau đó giao cho con khuyên tai ngọc. Đáng tiếc, tôi không chờ được đến ngày đó, xin lỗi cô chủ, tôi chỉ có thể nói sớm cho Doãn Doãn.”

Chu Doãn nhẹ nhàng vuốt ve khuyên tai ngọc kia, ôm Vương Liên, bật tiếng khóc lớn.

Trong nháy mắt giao khuyên tai ngọc, ánh sáng trong mắt Vương Liên cũng lập tức tiêu tán đi rất nhiều, dường như đã hoàn thành một sứ mệnh.

Ánh mắt bà có chút tan rã, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Chu Doãn, vuốt ve gương mặt của Chu Doãn, khóe miệng bà lộ ra nụ cười nhẹ: “Doãn Doãn, con biết không, gương mặt của con rất giống, rất giống cô chủ, tóc của con, chân mày của con, khóe miệng của con giống hệt cô chủ lúc trẻ, lúc cô chủ còn trẻ rất thích nhảy, cô ấy nhảy rất tốt, trên đời này không có ai nhảy tốt hơn cô ấy. Doãn Doãn, mẹ biết con cũng thích nhảy, mẹ rất vui khi con cũng di truyền năng khiếu của cô chủ, néu cô chủ dưới suối vàng biết con như thế, chắc chắn cô ấy cũng sẽ mỉm cười, chắc chắn, cô chủ, chắc chắn cô sẽ vậy. Đúng, Doãn Doãn, cậu Lục là một người rất tốt, mẹ nhìn ra được, cậu ấy rất yêu con. Cậu Lục, cậu có thể, có thể tới đây một chút được không, xin lỗi, tôi dùng giọng điệu này nói chuyện với cậu, chỉ là, hiện tại tôi không thể động đậy. Một người giúp việc như tôi không nên bảo cậu tới, thế nhưng mà…”

“Dì Vương…”

Lục Nguyên vội vàng quỳ gối trước mặt Vương Liên, lúc này nước mặt anh đã tràn ra mãnh liệt từ lâu.

Vương Liên chật vật cầm lấy tay Lục Nguyên, đặt trên tay Chu Doãn “Cậu Lục, tôi biết cậu là người tốt, lúc tôi còn trẻ cũng đã gặp rất nhiều cậu chủ nhà giàu có, nhưng cậu là người đặc biệt nhất mà tôi từng gặp, hy vọng cậu có thể chăm sóc tốt Doãn Doãn, xin cậu nhất định phải bảo vệ tốt con bé, nếu như có thể, tôi và cô chủ, về sau ở dưới suối vàng cũng sẽ vui mừng…”

“Dì Vương, dì yên tâm ạ…”

Lục Nguyên nghẹn ngào nói, anh kiên định nắm chặt tay Chu Doãn, hai mắt đẫm lệ mông lung: “Lục Nguyên cháu thề trước mặt dì Vương, đời này kiếp này cháu nhất định sẽ bảo vệ tốt Chu Doãn, cam đoan không để bắt kỳ ai bắt nạt cô ấy, bất kỳ ai bắt nạt Chu Doãn chính là kẻ thù cả đời Lục Nguyên, Lục Nguyên cháu dù vượt mọi chông gai đạp phá tam giới, cũng chắc chắn tự tay đâm kẻ thù của mình. Nếu như làm trái, Lục Nguyên cháu…”

Lục Nguyên đang định nói tiếp thì một bàn tay mềm mại đã che miệng anh.

Là Chu Doãn, Chu Doãn che kín miệng anh, hai mắt Chu Doãn đẫm nước mắt, nhìn Lục Nguyên.

Trong chốc lát, Lục Nguyên chỉ cảm thấy nội tâm bị một loại mềm mại đánh trúng. Giây phút này anh mới biết được Chu Doãn yêu mình cỡ nào, yêu đến mức không cho bản thân nói ra những lời bắt lợi đối với chính Lục Nguyên anh.

Yêu đến mức vì không để Lục Nguyên khó xử, tình nguyện có một ngày Lục Nguyên vi phạm lời thề.

“Được, được.”

Hơi thở Vương Liên yếu hơn, khóe miệng bà cũng lộ ra nụ cười, cặp mắt bà dần dần khép hờ, trong miệng lắm bẩm nói: “Cô chủ, cô chủ nhìn thấy không, cô chủ, chúng ta sắp gặp nhau rồi. Tôi, tôi cuối cùng không phụ sự ủy thác của cô.”

Tay Vương Liên vô lực rũ xuống.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện