Chương 104: Đừng gọi điện thoại ở căn tin
Căn tin thứ hai của đại học Kim Lăng.
Lục Nguyên mua một suất cơm chiên, không yên lòng dùng thìa gẫy đẩy đút vào trong miệng.
Đã ba ngày kể từ ngày Vương Liên rời đi.
Trong ba ngày này, Chu Doãn vẫn ở lì trong phòng ngủ của biệt thự, đau lòng không kèm chế được.
Lục Nguyên biết cảm nhận của cô, cũng biết rằng trong tình huống này, cách tốt nhất mình nên làm là để Chu Doãn một mình liếm láp đau xót thấu xương này.
Dù giàu nứt đố đổ vách, nhưng đối mặt với đau khổ của Chu Doãn, anh cũng bắt lực.
Việc anh có thể làm chính là mỗi ngày kêu người ta đưa tới đồ ăn ngon nhất, đặt ở đầu giường Chu Doãn, cho dù ngày hôm sau phần lớn thức ăn này đều còn nguyên được bưng đi, sau đó lại mang đồ ăn mới đến.
€ó đôi khi Lục Nguyên cũng sẽ vào phòng ngủ ngồi bên cạnh Chu Doãn, ở cùng cô ấy.
Chỉ có điều Lục Nguyên không nói lời nào, cứ như vậy yên lặng ngồi cùng cô, bởi vì anh biết, bây giờ mình nói cái gì cũng không cần thiết.
Việc anh phải làm chính là xuất hiện xung quanh Chu Doãn, để cô ấy biết từ đầu đến cuối mình đều ở bên cạnh cô ấy, mãi mãi ở bên cạnh cô ấy.
Cứ như vậy, mãi cho đến sáng sớm ngày thứ ba, Chu Doãn rốt cuộc ăn một chút cơm.
Sau đó cô ôm lấy Lục Nguyên, nhẹ nhàng nói: “Đưa em tới phòng tập nhảy đi, Lục Nguyên.”
Giọng nói của cô rất suy yếu, nhưng rất kiên định.
Lục Nguyên đột nhiên nhớ lời Vương Liên từng nói trước khi mắt, mẹ ruột Chu Doãn là một cô chủ của dòng họ lớn, kỹ năng nhảy rất tốt, mà Vương Liên cũng rất vui mừng khi Chu Doãn di truyền năng khiếu của cô chủ.
Hai mươi năm trước, cô đã mắt đi mẹ ruột.
Vào ba ngày trước, cô đã mắt đi mẹ nuôi giống như mẹ ruột.
Nếu như nói Chu Doãn còn muốn tìm kiếm một chút ký ức về mẹ, có lẽ chính là nhảy múa.
Mà nếu như nhìn thấy dáng múa nhẹ nhàng của Chu Doãn, có lẽ mẹ cô và Vương Liên đều sẽ mỉm cười dưới chín suối.
Có lẽ lúc Chu Doãn nhảy múa, cô có thể sẽ cảm thấy mẹ và Vương Liên đều đang nhìn mình trong hoảng hốt nào đó.
Cho nên giọng điệu của cô rất kiên quyết.
Trước phòng tập nhảy có máy chiếc xe sịn, BMW, Porsche…
Nam nam nữ nữ trẻ tuổi, cách ăn mặc hợp mốt, trẻ trung xinh đẹp đang đứng trước đầu xe, anh anh em em vui cười đùa giỡn.
Nhìn thấy Lục Nguyên đưa Chu Doãn tới, đều không hẹn mà cùng ném tới một ánh mắt soi mói. Bị ánh mắt này nhìn chăm chú vào người sẽ khiến người ta rất không thoải mái.
Bọn họ nhìn Lục Nguyên và Chu Doãn như nhìn những đóa hoa kỳ lạ.
“Đây là bạn trai cô ta? Ngay cả chiếc xe cũng không có? Không có BMW cũng đi Santana chứ?”
“Nhìn dáng vẻ nghèo khổ của bạn trai cô ta còn Santana cái gì, có xe điện cũng không tệ.”
“Cậu cho rằng cô ta có thể tìm được mặt hàng tốt gì chứ, hổ phối hổ, sói phối sói, cóc phối châu chấu, chuồn chuồn, ha ha.”
Mấy người Trịnh Huyền Nhã và đám bạn trai bọn họ tùy ý đùa cọt.
Lục Nguyên không để ý, anh không muốn để ý tới người khác nói thế nào, bởi vì bất kể gia thế anh hiển hách ra sao, bất kể anh có nhiều tiền thế nào, anh cũng không quản được lời ong tiếng ve.
Nhưng khi anh đưa Chu Doãn vào phòng tập nhảy, lời nói của một nữ sinh nói với Chu Doãn làm trái tim Lục Nguyên không khỏi gợn sóng.
“Chu Doãn, tôi thấy cậu vẫn nên thay bạn trai đi, thay người nào trong nhà có tiền, có chút thế lực, hoặc là lăn lộn trong trường học tốt một chút, như thế cũng có thể làm mấy người Trịnh Huyền Nhã sợ hãi một chút, bằng không bọn họ thấy cậu tìm được bạn trai vô dụng như thế vẫn sẽ bắt nạt cậu thôi.”
Nữ sinh này mới vừa đi xuống từ một chiếc Mercedes.
Lục Nguyên cũng đã gặp cô ấy một lần, chính là lần mình đến phòng tập nhảy đón Chu Doãn, nữ sinh ở bên cạnh Chu Doãn.
Hơn nữa, lúc nữ sinh này nói câu này dường như không hề có ý tránh Lục Nguyên, trực tiếp nói ngay trước mặt Lục Nguyên.
Mặc dù Lục Nguyên làm bộ như không nghe thấy xoay người rời đi, có điều trong lòng xác thực cũng có một cảm xúc bùi ngùi không nói rõ được.
Chẳng lẽ, thật sự chỉ có giống như trời cho, làm một cậu ấm cô chiêu muốn làm gì thì làm, tất cả mọi người mới có thể tôn trọng anh sao?
Nhưng sự tôn trọng đó thì có ý nghĩa gì chứ?
Lại nói, loại người chỉ biết anh là cậu ấm cô chiêu mới tôn trọng anh thì cần gì phải để ý bọn họ có tôn trọng hay không?
Mình muốn là người có thể tôn trọng nhân phẩm của mình, người tôn trọng cách làm người của mình, người mà bất kể mình giàu hay nghèo đều đối xử bình đẳng với mình, giống như Chu Doãn.
Đúng, Chu Doãn.
Thế nhưng vì bảo vệ Chu Doãn, có lẽ đã đến lúc mình phải thay đổi.
Cho nên lúc này Lục Nguyên ngồi trong căn tin, nghĩ đến những chuyện này mà trong đầu rồi bời.
Mặc dù Lục Nguyên làm bộ như không nghe thấy xoay người rời đi, có điều trong lòng xác thực cũng có một cảm xúc bùi ngùi không nói rõ được.
Chẳng lẽ, thật sự chỉ có giống như trời cho, làm một cậu ấm cô chiêu muốn làm gì thì làm, tất cả mọi người mới có thể tôn trọng anh sao?
Nhưng sự tôn trọng đó thì có ý nghĩa gì chứ?
Lại nói, loại người chỉ biết anh là cậu ấm cô chiêu mới tôn trọng anh thì cần gì phải để ý bọn họ có tôn trọng hay không?
Mình muốn là người có thể tôn trọng nhân phẩm của mình, người tôn trọng cách làm người của mình, người mà bát kể mình giàu hay nghèo đều đối xử bình đẳng với mình, giống như Chu Doãn.
Đúng, Chu Doãn.
Thế nhưng vì bảo vệ Chu Doãn, có lẽ đã đến lúc mình phải thay đổi.
Cho nên lúc này Lục Nguyên ngồi trong căn tin, nghĩ đến những chuyện này mà trong đầu rồi bời.
đều phải đặt sản xuất riêng, hơn nữa yêu cầu của anh quá cao, chúng tôi cũng muốn làm
“Cô nói luôn cho tôi, lúc nào có thể tới đi.”
Lục Nguyên lười nghe cô ta nói dài dòng, trong lòng cũng nổi nóng.
“Anh Lục, có lẽ còn cần một tháng.”
“Tôi không muốn một tháng, tôi muốn trong vòng một tuần, các cô nhất định phải đưa Ferrari đến cho tôi.” – Lục Nguyên quát: “Đúng rồi, bảo quản lý của các cô nghe điện thoại đi.”
Lục Nguyên biết, nổi giận với nhân viên tổng đài là không cần thiết, dù sao người ta chỉ là một nhân viên tổng đài, không làm chủ được cũng không có trách nhiệm.
Muốn mắng phải mắng quản lý.
“Anh Lục, xin lỗi, xin lỗi, chuyện này chúng tôi thật sự rất xin lỗi.
Chỉ là một tuần, cái này có chút khó khăn.”
Quản lý vừa nhận điện thoại, lập tức khép na khép nép nói.
Mặc dù quản lý này chỉ gặp Lục Nguyên một lần, nhưng có thể nói là ký ức hãy còn mới mẻ, dù sao ông ta làm việc tại trung tâm tiêu thụ Ferrari lâu như vậy, chưa từng thấy loại người như Lục Nguyên, ăn mặc như sinh viên bình thường, trực tiếp ra tay đã trả hết tiền mua xe sang trong một lần. Chuyện này, tại trung tâm Ferrari còn được xem như tiết mục ngắn lưu truyền rất lâu.
“Tôi lại thêm một trăm vạn, ông bảo tổng bộ Ferrari tăng thêm công nhân, tăng giờ làm việc, phải sau một tuần để tôi nhìn thấy xe. Bằng không, tôi cũng không phải hù dọa ông, tôi sẽ trực tiếp mua lại công ty của các ông, sau đó đuổi việc toàn bộ mắy người. Biết chưa?”
Nói xong Lục Nguyên trực tiếp cúp điện thoại “bụp” một tiếng.
Cúp điện thoại của quản lý, Lục Nguyên gọi tiếp cho ông Hùng.
“Cậu ba.”
“Ông Hùng, mua lại công ty Ferrari thì cần khoảng bao nhiêu tiền?”
“Cái này sao?” – Giọng nói của ông Hùng dường như cũng cũng không hề kinh ngạc, càng không hỏi vì sao Lục Nguyên muốn hỏi vấn đề này, nghĩ ngợi, nói: “Dựa theo giá trị thị trường và tài sản vô hình là thương hiệu của bọn họ, cộng thêm lợi nhuận cao của bọn họ hiện tại, nếu muốn mua chắc chắn phải bán với giá cao nhất, cho dù như thế tối đa cũng khoảng năm mươi tỷ đôla.”
Ông Hùng nói với giọng điệu rất bình thản, giống như trẻ con hỏi người lớn một chiếc bút máy cần bao nhiêu tiền.
“Vậy được, một tuần sau nếu không nhận được điện thoại của tôi, ông hãy mua lại công ty Ferrari, sau đó đuổi hết mọi người ở Ferrari đi cho tôi.”
“Được, cậu ba.” – Ông Hùng nói.
Từ sau khi cậu ba yêu cầu dòng họ hỗ trợ cấp C, ông Hùng đã cảm thấy dường như cậu ba có chút thay đổi, có đôi khi trở nên tùy hứng.
Chẳng lẽ cậu ba yêu đương?
Chỉ có yêu đương mới có thể khiến một người tùy hứng.
Để điện thoại di động xuống, Lục Nguyên thở phào nhẹ nhõm, trong lòng lại có cảm giác hơi thoải mái. Có lẽ khi có tiền thì nên để thời gian trôi đi như thế, nên bá đạo như vậy.
Nhưng đột nhiên Lục Nguyên cảm thấy hình như khá là lạ.
Có điểm gì đó là lạ, đến cùng là lạ ở chỗ nào? Anh vẫn không nói được.
Lục Nguyên chọt tỉnh ngộ, phải, trong căn tin không thích hợp.
Đúng vậy, vừa rồi chung quanh mình còn hò hét ầm ï, sao bây giờ yên lặng như vậy?
Anh không khỏi ngắng đầu quan sát xung quanh.
Lập tức sửng sốt.
Rất nhiều người đang đứng chung quanh anh, tất cả ánh mắt đều đang nhìn anh, bao vây anh, tất cả mọi người đều có vẻ mặt không thể tin.
Khi thấy Lục Nguyên ngắng đầu.
Những học sinh này phát ra một trận cười khinh bỉ.
“Ha ha, tên thần kinh.”
“Thật mẹ nó một tên thần kinh, mới vừa nói cái gì nhỉ, Ferrari của cậu ta? Trong vòng một tuần phải đưa đến chỗ cậu ta, còn muốn mua lại công ty Ferrari2 Ha ha, chẳng lẽ tên này bị tâm thần, bị động kinh hả?”
“Ôi, chắc chắn là đồ ăn trong trường quá khó ăn, xem đi, làm người ta ăn thành kẻ ngu rồi kìa.”
“Ha ha, đúng, cậu nói vừa rồi rốt cuộc thì cậu ta gọi điện cho ai?
“Tôi đoán cậu ta căn bản không gọi đâu, cậu ta chỉ giả vờ gọi điện thoại cho người ta thôi, ha ha.”
“Ha ha, có điều tên tầm thường kia, giả vờ y như thật.”
Đám người cười nhạo Lục Nguyên, chậm rãi rời đi.
Lục Nguyên cũng có chút im lặng, thật ra thì anh là một người khiêm tốn, vừa rồi chắc chắn do tâm trạng nóng nảy cho nên lúc gọi điện thoại âm thanh hơi lớn một chút.
Bị những người này nghe được, đều cảm thấy mình là người bị bệnh thần kinh.
Lục Nguyên cười nhạt, cũng không để ý.
Trên thế giới này rốt cuộc có bao nhiêu người tự cho là đúng, tự cho là thông minh?
“Alo, công ty Boeing hả? Máy bay Boeing tôi đặt lúc nào thì đến, tôi muốn anh trong vòng ba tiếng đưa đến đại học Kim Lăng cho tôi. Nếu như sau ba tiếng tôi không thấy máy bay, tôi nói cho các anh biết, tôi sẽ mua lại công ty của các anh, sau đó đuổi hết tất cả các người.”
Lúc này, đột nhiên một nữ sinh ngồi xuống đối diện Lục Nguyên, nỗi giận đùng đùng với điện thoại trong tay.