Lúc này, Ứng Vô Hoan mới chú ý, Khúc Sở đã cố tình chừa lại khoảng cách rất lớn giữa hai đầu băng gạc.
Lông mi dài của cô khẽ run, sau khi do dự chốc lát, cô vươn tay vân vê rìa băng, nín thở, sợ anh sẽ thấy rát, rồi thận trọng quấn lại thành vòng, chậm rãi đưa đầu còn lại vào trong.
Khúc Sở cụp mắt, quan sát động tác của cô gái, anh bật ra tiếng cười khẽ, chế giễu nói: “Anh trai đâu phải làm bằng pha lê, sao dễ đau vậy được.”
“...” Ứng Vô Hoan không đáp lời, nhiều lần điều chỉnh độ dài của băng gạc. Khi đã thắt được chiếc nơ bướm tung xõa xinh xắn, cô mới buông tay, ngước mắt nhìn anh, trong đôi mắt trong veo tràn đầy vẻ khó hiểu.
“Tay nghề ổn phết.” Khúc Sở chẳng hề keo kiệt lời khen. Anh lấy điếu thuốc ra cắn nhưng không châm lửa, khom người để lấy áo khoác nằm trên đùi của Ứng Vô Hoan, thoải mái vắt lên bả vai mình.
Vật che chắn trên gối biến mất, gió thổi qua, hơi lạnh ùa đến.
Cô không lên tiếng, chỉ im lặng nhìn Khúc Sở. Đằng sau chàng trai với phong thái khoáng đạt ấy, khung cảnh mờ nhạt dưới làn mưa đều biến thành vật làm nền.
Ánh nến xanh đỏ trên bật lửa chiếu vào đáy mắt, Khúc Sở dùng nửa bàn tay để che lửa châm thuốc, chiếc nơ bướm trên băng gạc khẽ lay động.
Anh ngửa đầu, yết hầu sắc bén khẽ nhúc nhích, cơn gió thổi tan vòng khói, anh uể oải đáp: “Em hỏi anh cần gì hả? Nhưng con người thật sự cần lý do mới được làm việc nào đấy sao? Bộ anh vui không được à?”
Ứng Vô Hoan miễn bình luận, được, vậy thì ngàn vàng khó mua được niềm vui của anh, chỉ có kết quả là gặp phải quỷ thôi.
“Bây giờ em đã có được câu trả lời mình muốn rồi.” Khúc Sở chỉ vào phòng khách, ấm áp nói: “Vẫn chưa chịu về hả? Bên ngoài gió to, dính cảm cúm giữa hè thì khó chịu lắm.”
Phải chăng vì đây là lần đầu chứng kiến việc bố mẹ xuất hiện cùng lúc trong sáu năm qua, nên Ứng Vô Hoan cảm thấy hôm nay mình ngày càng kỳ lạ. Cô kiễng chân, hai tay ôm đầu gối, chống cằm trên đấy, ngẩng đầu ngắm Khúc Sở.
Khúc Sở yên tĩnh nhả ra rồi hít vào làn khói thuốc, cũng không quấy rầy đến cô.
Ứng Vô Hoan có vô vàn điều muốn nói muốn hỏi, nhưng lời đến bên môi chỉ thành: “Em đã nghỉ giờ luyện thi Vật lý, đặc biệt ở đây chờ anh đó.”
“Thế à.” Khúc Sở nhếch môi vui vẻ, đầu ngón tay khẽ gõ làm rơi tàn thuốc, trêu chọc: “Vậy không sao đâu, Vật lý thôi mà, lát nữa anh trai dạy em là được, chúng ta lập tức giản lược giáo viên đi.”
Ứng Vô Hoan nhìn anh với vẻ mặt nhạt thếch, trong lòng suy nghĩ, một người học Y như anh thì dạy em Vật lý gì chứ? Em đã tiếp thu hết kiến thức môn Vật lý của năm ba đại học rồi, sau này còn phải dùng để thi đấu kiếm cơm nữa.
Cô lười trò chuyện trong phần lớn thời gian, thậm chí còn chẳng bộc lộ gì, năng lực biểu đạt kém, người không quen chỉ có thể phỏng đoán.
Kỳ lạ thay, Khúc Sở này cứ như bẩm sinh đã sở hữu chiếc ra-đa đo lường cảm xúc vậy, có thể đọc hiểu lời trong lòng cô.
Trên tay trái của anh có vết thương, hiện giờ thì hệt như nửa chiếc bánh chưng sau khi đã bọc lại. Ánh lửa đỏ giữa ngón tay được anh đưa vào cơn mưa, trong nháy mắt đã vụt tắt.
Gương mặt mộc mạc xinh đẹp của Ứng Vô Hoan không thể hiện cảm xúc gì, động tác duy nhất là khẽ nghiêng đầu, nhưng đã nhanh chóng điều chỉnh ngay ngắn.
Khúc Sở chậm rãi lấy khăn giấy ra, gói đầu mẩu thuốc lá, tiếp tục rút tờ giấy khác để gói thêm lớp thứ hai, sau đấy mới đưa cho Ứng Vô Hoan, anh cười hỏi: “Đợi lát nữa, em ném đi giúp anh trai nhé?”
Ứng Vô Hoan lặng lẽ cầm viên giấy trong tay, rồi quay về với tư thế ôm đầu gối.
Cô cực kỳ yêu thích động tác ôm chặt lấy bản thân này. Khi ngủ, dẫu cô có giãn người, ngã chổng ra thành trạng thái thoải mái ngửa mặt lên, thì lúc tỉnh giấc, cô vẫn ở trong tư thế co rúm lại, quấn trong chăn.
Trong sách nói, đây là biểu hiện của việc thiếu cảm giác an toàn, tuy Ứng Vô Hoan không hề hiểu rõ, cảm xúc an toàn khi nằm ngoài các con chữ ấy rốt cuộc mang sắc thái thế nào.
Đã mất đi và chưa từng có được, Ứng Vô Hoan cho rằng vế sau có lẽ tốt hơn một chút. Cô được dì bảo mẫu nuôi lớn, trong ấn tượng của mình, bố và mẹ thậm chí chưa bao giờ đón cô tan học cả.
Trước khi lên năm tuổi, việc khiến Ứng Vô Hoan trông mong nhiều nhất chính là: Hôm nay bố và mẹ đừng cãi nhau lớn tiếng như hôm qua nữa, sẽ ảnh hưởng đến tiến độ giảng bài của gia sư mất, kéo dài buổi học đồng nghĩa với chuyện phải thêm giờ, cô không thích cảm giác mình không hiểu đối phương nói gì.
Thuở nhỏ, hai mẹ con cô luôn nay đây mai đó, cô học tiếng Anh vốn được tám chín phần rồi, kết quả lại theo chương trình mẫu giáo ở Pháp. Dù là giáo viên hay bạn bè, cô đều không hiểu tiếng Pháp họ đang dùng, cô đứng bên ngoài từng nhóm người vui cười ầm ĩ, chứng kiến cảnh các bạn được bố mẹ ôm ấp thân mật.
Ban đầu, Ứng Vô Hoan cứ nghĩ do mình nghe không hiểu, nên cô cố gắng học thật nhanh. Nhưng đến khi đã bắt kịp rồi, cô lại thấy luống cuống, bởi vì các bạn đang thảo luận về các đề tài như, cuối tuần trước bố mẹ đã đưa mình đến công viên trò chơi mới mở thế nào, hay buổi cắm trại ở vùng ngoại ô cắm trại vui ra sao.
Còn cô, chỉ có thể thưởng thức điệp khúc bố ném chén đĩa, mẹ quăng bình sứ, khiến đối phương bị thương rồi kéo nhau vào bệnh viện.
Sau này, Ứng Vô Hoan không còn khát khao hòa nhập tập thể nữa, chỉ tập tành thói quen, muốn học gì thì sẽ dốc sức nâng cao trình độ.
Vì thẻ bài chia cho cô không được đẹp lắm, nên cô phải đẩy nhanh tốc độ lót đường cho tất thảy khả năng sẽ xảy ra, rồi cấp thiết bổ sung kiến thức, đề phòng trường hợp mình rơi vào thế bị động thêm lần nữa.
Nghỉ tiết học Vật lý không phải là chuyện nhỏ đối với Ứng Vô Hoan.
Cô nhìn thẳng vào Khúc Sở, buông từng chữ: “Em không thể lãng phí thời gian.”
Khúc Sở hiếm khi sững sờ như vậy, anh cong ngón trỏ lại, lướt qua sống mũi của Ứng Vô Hoan từ trên cao, rồi anh chạm vào chóp mũi cô, trấn an: “Tuy bây giờ anh trai là một bác sĩ thực tập khoa Tinh thần Tâm lý, nhưng ấy.”
Khúc Sở biết nên chê trước khen sau, nhưng không tìm được ai để làm nền cả, cơ mà anh hoàn toàn chẳng biết xấu hổ là gì, tiếp tục nói: “Anh trai đã giành được quán quân cuộc thi IPhO (Olympic Vật lý Quốc tế) vào năm lớp 10, đạt hạng nhất về lý thuyết lẫn thực hành, lên lớp 11 thì được cử đến khoa Vật lý của Đại học Bắc Kinh.”
“Vậy anh?” Ứng Vô Hoan nhíu mày.
“Cơ sở chính của Đại học Bắc Kinh và ngành Y vốn có thể chuyển giao với nhau, thành tích chuyên ngành của năm thứ nhất xuất sắc là được.” Khúc Sở giải thích: “Không phải Lâm Cố Nhược cũng chuyển từ ngành Toán sang Lâm sàng hả? Em không biết sao?”
Ứng Vô Hoan phản bác: “Việc đấy khác.”
Mẹ Lâm Cố Nhược đổ bệnh, nằm viện rất lâu. Vì muốn dành nhiều thời gian bên mẹ hơn, cô ấy đã phấn đấu để có suất đi học, không thể hoàn thành chương trình lớp 12. Cuối cùng, sau khi được tiến cử rồi, bác sĩ, gia đình, và cả chính mẹ cô ấy dẫu đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không thể giữ lại, Lâm Cố Nhược mới dứt khoát theo nghiệp Y.
“Chẳng khác gì hết, đều là ngàn vàng khó mua được niềm vui thôi.” Khúc Sở ngáp xong rồi thờ ơ kể: “Lần đấy, anh học