Một cửa này không hề ẩn giấu bất cứ mai phục nào, tất cả mọi nguy hiểm đều bày hết ra ngoài.
Hiển nhiên, đã đi đến nơi này, bọn họ không thèm dùng. mấy thủ đoạn vặt vãnh, chỉ cần mạnh tay là đủ để đánh bại rồi.
Đám Trần Mộc siết chặt tay, vận thêm nhiều linh lực hơn, sau đó lao ra ngoài.
Rầm rầm rầm.
Lúc này, vô số Lôi Long lao thẳng xuống, trên đám mây đen dày đặc là đầy trời giông tố.
Thiên Uy Như Ngục!
Giờ phút này, tất cả mọi người đều cảm nhận được sức mảnh của khảo nghiệm cửa thứ ba.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Anh Cũng Có Ngày Này
2. Ngây Ngô
3. Cành Đào Sum Suê
4. Minh Tinh Mà Tôi Quản Lý Cứ Bám Dính Lấy Tôi
=====================================
Cho dù là cường giả cảnh giới Thông Thiên cũng khó có thể đỡ được đòn tấn công mạnh mẽ này của Lôi Long.
Dưới tác động nặng nề của Lôi Long, cơ thể ba người Trần Mộc như gặp đòn hiểm, lùi về sau liên tục, nhưng ngay sau đó, cả ba đều nghiến răng lao lên trước.
Gặp phải Lôi Long cấp độ này, dù ba người Trần Mộc có thực lực mạnh mẽ đi chăng nữa, trên cơ thể cuối cùng cũng xuất hiện vết thương.
Miệng vết thương ngâm trong Lôi Trì như ngâm trong chảo dầu, càng nhức nhối khó chịu.
Hiển nhiên, cửa này có cả phần khảo nghiệm nghị lực! Cho dù là biết phía trước là gian nan hiểm trở, ba người Trần Mộc vẫn không lùi bước, cơ thể vững chãi như bức tường thành, tiến lên từng bước.
Dưới chân núi, trên đỉnh núi, gần như tất cả mọi ánh mắt đều dõi theo bọn họ. Sau khi chứng kiến nghị lực và thực lực mạnh mẽ của ba người, sự khinh thường trong mắt dẫn biến thành tôn trọng.
Khoảng chừng hai canh giờ sau.
Cuối cùng ba người Trần Mộc cũng vượt qua được Lôi Trì, đi đến nơi cuối cùng.
Khi đến nơi, ba người không khỏi thở hổn hển. Cho dù thực lực của bọn họ rất mạnh, nhưng đến bây giờ cũng đã tiêu hao rất nhiều.
"Ta biết mình không nhìn nhầm người mà, tên nhóc này cuối cùng cũng lên!"
Trên đỉnh núi, Phong Vu Mộc mỉm cười, nét tán thưởng lộ ra trong mắt.
Nhớ trước đây, khi hắn ta xông qua ba ải này, cũng bị giày vò kha khá, thậm chí có một số đệ tử chỉ còn nửa cái mạng khi vượt cửa cuối cùng.
Chút thương thế của ba người Trần Mộc coi như là tốt lắm rồi.
"Hăn chính là tên nhóc mà ngươi nói ư?"
Không biết từ bao giờ, một lão giả tóc trẳng xóa đứng bên cạnh Phong Vu Mộc. Khuộn mặt hẳn ta gầy gò, lúc