Nếu không trấn đỉnh, lúc nào cũng sẵn sàng nổ tung.
"Trần Mộc!" Có vẻ như Đông Phương Dịch đã chịu hết nổi, hét lên.
"Đến đây!" Thấy thế, Trần Mộc không thờ ơ nữa, hắn vận linh lực, một ngọn lửa màu đỏ bản vào trong lòng đỉnh, bốc. cháy hừng hực.
Ngọn lửa này nắm trong tay Trần Mộc như có thêm linh tính. Mười đầu ngón tay hắn bay múa, ngọn lửa uốn lượn quanh tay hẳn như tỉnh linh. Cùng với linh lực bản ra, ngọn lửa nhanh chóng bị chia ra làm tám, phân bố đều tám góc trong đỉnh.
Ngọn lửa uốn lượn, thần thái của Trần Mộc cũng vô cùng. bình tĩnh, nhẹ nhàng đưa tay đ è xuống.
Rầm.
Ngay tức khắc, một tiếng nổ nhỏ vang lên trong đỉnh, tám ngọn lửa bên trong hạ xuống thân đỉnh theo suy nghĩ của Trần Mộc.
Đột nhiên, Trần Mộc bấm tay bản ra, tám ngọn lửa kia bám vào tám góc thân đỉnh, khống chế thân dược đỉnh.
Tám ngọn lửa này nằm trong tay Trần Mộc như nằm trong tay thượng đế, chỗ nào lửa yếu thì hän tăng lửa chỗ đó lên, chỗ nào nhiều thì hắn hạ nhiệt độ xuống.
Chỉ trong quãng thời gian ngắn ngủi, tám ngọn lửa này như tám bàn tay vô hình to lớn, ngăn chiếc đỉnh đang rung bần bật lại.
Trần Mộc không hề thấy cố sức một chút nào, thản nhiên nhìn nó. Chỉ cần suy nghĩ trong đầu hắn vừa thay đổi, nhiệt độ ngọn lửa trong lò cũng thay đổi theo.
Tiếp theo, chỉ cần hắn phối hợp với nhiệt độ ngọn lửa của Đông Phương Dịch thì cái đỉnh này sẽ không vấn đề gì.
Mấy phút sau, Hắc Hỏa Hổ Đỉnh đang rung lắc chợt yên tĩnh lại như được khống chế một cách hoàn mỹ.
"Giỏi lắm, có bản lĩnh!”
Đông Phương Dịch nhìn Trần Mộc thao tác như thần, bật cười thành tiếng, tảng đá lớn treo trong lòng cũng rơi xuống.
Giờ phút này, cuối cùng hắn ta cũng có thể thoải mái khống chế mọi biến hóa bên trong đỉnh.
Ngay lập tức, hẳn ta đan mười ngón