Trong nhận thức của Đông Phương Dịch, nhìn khắp tất cả giới luyện dược thì có cực ít người có thể sử dụng Hồn Hỏa, những người đó gần như đầu là tiền bối gánh vác giới luyện dược, trình độ luyện dược đã đạt tới mức độ mây trôi nước chảy.
Mà người sáng tạo ra kỹ thuật Hồn Hỏa này chính là Đan Đế năm xưa, Diệp Bắc Huyền, là sự tồn tại được tất cả các Luyện Dược Sư tôn thờ, bởi vì Âm Dương Luyện Đan thuật mà hẳn sáng tạo ra đã khai sáng một kỷ nguyên hoàn toàn mới trong giới luyện đan.
Mà bây giờ, Trần Mộc mới khoảng mười bảy tuổi đã có thể nắm giữ kỹ thuật Hồn Hỏa năm đó của Diệp Bắc Huyền, trình độ Luyện Dược thế này, ngay cả Luyện Dược đại tông sư như hắn cũng không bằng.
Đối mặt với cái nhìn khiếp sợ của Đông Phương Dịch, sắc mặt Trần Mộc không hề thay đổi, đôi mắt thâm thúy vẫn nhìn chăm chằm vào ngọn lửa trong đỉnh, trong đỉnh đã rung chuyển, nhiệt độ tăng cao, rõ ràng đã có dấu hiệu nổ tung.
Nhưng trong mắt Trần Mộc lại không có chút hoảng loạn nào, chỉ thấy hắn dùng một tay duy trì nhiệt độ cân bằng của tám đạo hỏa diễm, để đan đỉnh ổn định lại không rung chuyển nữa.
Tiếp đó, hẳn giơ một tay khác ra, năm đầu ngón tay liên tục nhảy lên, một đạo u hỏa màu đen nhảy múa như tinh linh, mang theo một loại dao động lạnh lẽo thấu xương bản vào. trong đỉnh.
Ùng!
Hồn Hỏa vừa vào Đan Đỉnh đã tách ra cháy hừng hực như: hoa sen, nhiệt độ mà luồng hỏa diễm này phóng ra khác hoàn toàn với Dương Hỏa, rõ ràng bên ngoài rất nóng, nhưng bên trong lại ẩn chứa khí tức âm trầm rét lạnh.
Sau khi Hồn Hỏa vào đỉnh liền nhanh chóng xen kế vào ngọn lửa mà Đông Phương Dịch phóng ra, thay thế nó, tiếp nhận quá trình ngưng đan.
Lúc này, Đông Phương Dịch có thể cảm nhận được quanh thân truyền đến một cơn lạnh không giải thích được, loại Hồn Hỏa này xuyên qua ngọn lửa của hẳn giống như có một khối băng cắm mạnh vào lồ ng ngực hắn vậy, khiến sau lưng hắn lạnh toát.
"Ngươi rút hỏa diễm của mình ra ngoài đi!"
Trần Mộc thấp giọng nói.
Nghe vậy, Đông Phương Dịch cần răng, đến giờ phút này, hắn cũng chỉ có thể chọn cách tin tưởng Trần Mộc vô điều kiện.
Dù sao thì chuyện đã đến nước này rồi, hắn cũng bó tay chẳng còn cách nào, chỉ có thể để Trần Mộc dùng Hồn Hỏa đánh cược một phen.
Đông Phương Dịch nhẹ nhàng kéo tay một cái, luồng hỏa diễm trong đỉnh liền bị hẳn rút ra.
Mà Hồn Hỏa của Trần Mộc đã hoàn toàn bao phủ lấy linh đan, nâng nó lên, hơn nữa hàn khí ẩn chứa trong đó cũng lập tức khiến nhiệt độ trong đỉnh giảm xuống.
Cái đỉnh vốn rung lắc dữ dội, chuẩn bị nổ tung cũng ổn định trở lại.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, ánh mắt Đông Phương Dịch lộ ra vẻ vui mừng, cho dù thế nào thì viên linh đan này cũng đã tạm thời được bảo vệ, cho dù cuối cùng không luyện thành thì tình huống nổ đan đỉnh cũng sẽ không quá nghiêm trọng.
Ánh mắt Trần Mộc cũng trở nên chăm chú, nhìn chăm chằm vào đan đỉnh không chớp mắt, năm ngón tay điều khiển, lòng bàn tay nhẹ nhàng đè ép, luồng u hỏa màu đen bao bọc lấy linh đan, dùng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được dần dần trầm xuống. Giờ phút này, nhiệt độ ẩn chứa trong hỏa diễm đó đột nhiên bộc phát kịch liệt.
Nhưng trong quá trình trầm xuống này, dù hỏa diễm có bộc phát kịch liệt thế nào đi chăng nữa thì đan đỉnh vẫn vững như bàn thạch, duy trì cân bằng hoàn mỹ, không hề có chút lắc lư nào.
Tám đạo hỏa diễm phân bố trong đỉnh vẫn lóe lên ánh sáng nhàn nhạt, sóng nhiệt cuồn cuộn ngập trời cũng từ đó mà ra, nhưng lại không ảnh hưởng chút nào đến linh đan trong đỉnh.
Đến lúc này, ánh mät Đông Phương Dịch lộ ra sự sợ hãi thán phục: “Tiểu tử này, có bản lĩnh!”
Kỹ thuật Trăng chìm trong biển này, không khổ luyện sáu mươi năm thì khó mà dùng được.
Nhìn Trần Mộc khống chế có vẻ rất nhẹ nhàng, nhưng kỹ thuật và chỉ tiết trong đó thì cực kì phức tạp, bởi vì chỉ cần hỏa diễm có một chút biến hóa là sự cân bằng trong đỉnh sẽ lập tức bị đánh vỡ.
Nghe thấy Đông Phương Dịch khen ngợi, Trần Mộc không hề có