“A! Mọi người về rồi kìa!” Một đứa nhóc tầm sáu tuổi đang chơi cùng đám bạn phát hiện ra đoàn người đang đi đến liền vui mừng lên tiếng.
Người dân trong làng nghe thấy vậy đều chạy ra trước cổng làng.
Tất cả mọi người đều vui mừng, nhưng khi nhìn thấy thương thể của đoàn người, nét mặt liền chuyển sang lo lắng.
“Trương đại ca! Xảy ra chuyện gì vậy?” Một nam tử trung niên tiến lại gần hỏi.
“Chuyện dài lắm! Để ta đi nói với trưởng làng! À, ngươi dẫn mọi người đi chữa thương đi! ” Trương Hàn, người mạnh nhất trong đoàn người lên tiếng, sau đó hắn nói lớn với mọi người:
“Mọi người đừng lo lắng! Chỉ là vài vết thương ngoài da thôi!”
…
Trong ngôi nhà lớn nhất trong làng.
Lúc này, một ông lão tầm 70 tuổi đang ngồi trên ghế, tay hắn chống gậy.
Trước mặt là nam tử trung niên Trương Hàn vừa nãy.
“Trương Hàn! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Lão, cũng là trưởng làng của ngôi làng này, mệt mỏi lên tiếng.
Trương Hàn liền kể toàn bộ chuyện xảy ra, bao gồm cả việc Vương đánh bại nhất tinh Chiến Giả Phong quản sự.
Xong khi nghe xong, trưởng làng trầm ngâm một lúc, sau đó mới nói: “Haizzz, Hắc Phường Thị trước giờ làm ăn chưa bao giờ uy tín, nhưng các thu mua linh thảo khác quá xa xôi! Cũng do làng ta quá yếu nữa! Ta đã suy nghĩ rất lâu rồi, ở đây chiến khí trong thiên địa quá thấp, nhiều năm qua có rất nhiều người trong làng ta có thiên phú cao nhưng rồi cuối cùng con đường tu luyện cũng không đi đến đâu! Trương Hàn, ngươi đi hỏi ý kiến mọi người trong làng xem có đồng ý di chuyển làng không? Ta có một bằng hữu ở gần đây, chiến khí trong thiên địa ở nơi đó cũng khá tốt, hơn nữa còn gần Nhạc Thiên Tông, nếu chúng ta đến đó sẽ có cơ hội phát triển, hơn nữa cũng sẽ không bị các thế lực cũ làm khó!”
“Vâng! Để ta đi làm ngay!” Trương Hàn đứng dậy, định đi ra ngoài nhưng trưởng làng lại gọi hắn lại:
“À! Ngươi gọi Vô Tâm tới đây! Ta có chuyện cần nhờ hắn!”
…
“Trưởng làng! Ngươi gọi ta tới có việc gì không vậy?” Vừa tiến vào, Vương đã hỏi ngay.
“Cảm tạ ngươi đã giúp chúng ta hôm nay! Hơn nữa ta có một thỉnh cầu, không biết con có thể đáp ứng không?”
“Trưởng làng cứ nói! Ta sẽ cố hết sức!”
“Nghe con nói vậy là ta yên tâm rồi!” Trưởng làng cười cười, sau đó nghiêm túc nói ra: “Ta đang có ý định di chuyển làng tới vùng khác sống, nhưng có một điều mà ta đã giấu mọi người! Đường đến đó hết sức khó khắn, phải băng qua một vùng của Phong Vân sơn mạch, trong đó yêu thú số lượng cũng không lớn, nhưng cấp độ cũng khá cao! Chính vì thế mà mấy chục năm qua, ý định chuyển làng của ta vẫn chưa thực hiện được!”
“Trưởng làng! Sao mọi người lại không đi đường chính qua các thành trì? Tuy rằng xa hơn rất nhiều nhưng lại an toàn!” Vương thắc mắc hỏi.
“Haizzz, có lẽ con không biết, chỗ Bắc Vân thành đã bị một ma tông chiếm giữ.
Ma tông! Từ trước đến này luôn dùng việc giết chóc để tu luyện, nếu chúng ta đi qua đó cũng chỉ làm con mồi cho ma tông mà thôi! Nam Đế Quốc đã cử rất nhiều cường giả cùng binh lính đến nhưng vẫn không thể dẹp yên ma tông này! Vô Tâm! Ta đã nghe Trương Hàn kể về chiến lực của con, ta mong con có thể giúp chúng ta di chuyển, coi như đây là công chúng ta cứu mạng con đi! Tất nhiên, ta cũng không ép buộc con!” Trưởng làng thở dài nói.
“Trưởng làng nói gì vậy? Mạng nhỏ này của ta cũng do mọi người cứu! Chỉ là một việc chẳng lẽ ta còn không giúp được?” Vương lập tức vỗ ngực nói ra.
“Tốt rồi! Con hãy về chuẩn bị đi, ba ngày sau chúng ta xuất phát!”
“Vậy, ta xin cáo từ!” Nói đoạn Vương quay người đi ra khỏi nhà trưởng làng.
Bên trong căn phòng chỉ còn tiếng thở dài của trưởng làng.
….
Ở một ngôi nhà nhỏ ở gần rìa thôn.
“A!Vô Tâm ngươi đã về!” Giọng nói trong trẻo vang lên từ trong căn nhà nhỏ, theo sau tiếng nói một thiếu nữ chạy ra ôm chầm lấy Vương.
Vương đột nhiên được gái ôm khoái không còn gì để nói hắn tham lam hít lấy mùi hương từ người nàng.
Một mùi