Sắc trời xanh biếc đối lập với biển sâu thâm thẳm, ánh nắng rọi vào chiếc du thuyền xa hoa mới cóng như đang dát một lớp vàng, thân thuyền màu đỏ rực, trên vỏ thuyền ngang ngược viết tên chủ nhân —— L&T (Nhạc Thiên – 乐天 – lètiān).
Nhạc Thiên đút tay vào túi, thở dài nói: “Thẩm Lập Hành thật sự rất hiểu tao, cái màu đỏ này đủ chói luôn, tao thích.
”
Hệ thống lại một lần nữa không có lời nào để nói, nó đã châm biếm rồi đe dọa Nhạc Thiên rồi, sau khi Nhạc Thiên im lặng rời giường, chuyện đầu tiên làm là chạy đi thưởng thức chiếc du thuyền mà Thẩm Lập Hành vừa mới mua cho mình, hoàn toàn không để lời hệ thống nói trong lòng.
“Tiếc là tao học không được, không tự lái được.
” Nhạc Thiên nuối tiếc nói, lúc cậu đến thế giới này hơi sớm, Thẩm Nhạc Thiên còn chưa tới tuổi học lái du thuyền, mà cậu thì lại lười đi học.
Hệ thống dụ dỗ: “Cậu có thể để cho Thẩm Lập Hành dạy mình.
”
Nhạc Thiên cảnh giác nói: “Mày lại có âm mưu gì nữa?”
Hệ thống bị nhìn thấu cả giận: “Tôi đang giúp cậu mà, chẳng lẽ cậu tính để nhiệm vụ không hoàn thành, để tinh thần bị lưu đày à?”
Lần này Nhạc Thiên bị cảnh cáo chuyện lưu đày tinh thần không còn thấy lo lắng như lúc trước nữa, cậu thả lỏng người dang rộng hai tay ôm lấy khí trời trong lành, vui vẻ nói: “Bạn ơi, bạn có nghe có ăn thì phải có ị (1) chưa?”
Hệ thống: “…”
Nhạc Thiên tiếp tục vui vẻ nói: “Nhiệm vụ này đâu có giới hạn thời gian nên hai ta có thể tiếp tục hưởng thụ cuộc sống, rồi sau này tìm lúc nào đấy hoàn thành nhiệm vụ là xong rồi, dù sao thì cũng không ai dám giành bà xã của đại thiếu Thẩm gia này đâu.
”
Mà nếu như người đó giàu hơn cậu đẹp trai hơn cậu, vậy là cậu có thể thuận thế đẩy nhiệm vụ xong luôn? Nghĩ thôi mà đã thấy đời mình sao mà như ý thế.
Hệ thống: “Cuối cùng thì tôi cũng biết tại sao tinh thần lực của cậu chỉ có cấp B thôi mà có thể phá hỏng nhiều thế giới của liên minh như vậy rồi, lại còn chạy trốn được lâu đến thế.
”
Tâm tính tốt thật, da mặt lại còn dày, nghĩ hết tất cả thủ đoạn để tận dụng hết mọi sơ hở.
Nhạc Thiên cười híp mắt nói: “Đa tạ đa tạ.
”
Cùng lúc đó, Dư Diêu vừa về tới nhà đã được chào đón bằng một màn phê bình của người đại diện, “Bà cô của tôi ơi, thân phận của cô bây giờ là gì? Hôn thê của đại thiếu Thẩm gia! Đầu óc cô bị axit sunfuric ăn mòn rồi hay gì mà chạy tới cái chỗ loạn lạc đó hả? Cô ngoan ngoãn ở yên một chỗ chờ lên làm thiếu phu nhân hào môn của cô được không?”
Dư Diêu bị bỏ thuốc, đến giờ đầu vẫn còn thấy đau, nghe thấy người đại diện cứ Thẩm thiếu Thẩm thiếu, trong lòng có một cảm giác phiền chán không thể giải tỏa, cô với Thẩm Nhạc Thiên vốn cũng chỉ là giả thôi mà, “Tôi muốn đóng phim, người ta nói có triển vọng, nên tôi mới đi.
”
“Vậy nên tôi mới nói cô điên rồi, cô đã là thiếu phu nhân rồi, còn đóng phim gì nữa? Làm vậy thì chẳng khác nào đang làm xấu mặt Thẩm thiếu chứ.
”
“Đủ rồi,” Dư Diêu tức giận nói, ” Thẩm thiếu Thẩm thiếu, tôi là thứ đồ phụ thuộc vào anh ta chắc? Tôi là tôi, anh ta là anh ta, công việc của tôi sẽ không vì anh ta mà ngừng!” Cô nhất định phải nhanh chóng đóng thêm càng nhiều phim nữa, trả tiền lại cho Thẩm Nhạc Thiên, sau đó kết thúc mối quan hệ vô lý này với cậu ta.
Trong lòng Dư Diêu vừa xảy ra biến đổi, hệ thống lập tức nhắc nhở cho Nhạc Thiên đang đi dạo lung tung trog du thuyền: “Dư Diêu muốn chia tay với cậu kìa.
”
Bàn tay đang vuốt chiếc ghế salon trong du thuyền xa hoa của Nhạc Thiên cứng lại, “Mày đùa tao à? Có phải có thằng nào đào góc tường nhà tao không? Thằng có đẹp trai bằng tao không, có giàu được như tao không?”
Hệ thống: “Xin lỗi, cô ấy chỉ đơn thuần là muốn đá cậu thôi.
”
Nhạc Thiên phẫn nộ, “Cô ta thiếu tao nhiều tiền như vậy, sao dám đá tao?!”
Hệ thống: “Chắc là… cốt khí của nữ chính chăng? Cô ấy không muốn dây dưa với loại đại thiếu gia trăng hoa như cậu, tôi đã nói rồi, đây là trừng phạt, không dễ hoàn thành như vậy đâu.
”
Nhạc Thiên nhất thời hơi sốt ruột, lão Vương (2) đúng là không gấp tìm, nhưng thân phận bạn trai nữ chính thì tuyệt đối không thể để rớt, cậu lấy kinh nghiệm từng trải ra đoán, trừ nam chính ra thì đừng ai hòng nối lại tình xưa với nữ chính được, huống chi hai người họ còn là mối quan hệ yếu ớt dựa trên tiền bạc.
Hệ thống an ủi: “Có tin tốt là tạm thời cô ấy sẽ không chia tay với cậu, cậu vẫn còn thời gian.
”
Thời gian eo hẹp, làm Nhạc Thiên cũng phải thấy căng thẳng, giờ mới bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ xem phải làm sao để Thẩm Lập Hành có thể tiếp xúc được với Dư Diêu.
Cậu từng đủ các loại nhân vật trong mấy trăm thế giới ngôn tình, dùng kinh nghiệm của cậu để nói, muốn cho loại tổng giám đốc bá đạo như Thẩm Lập Hành và nữ chính thân phận thấp kém phát sinh tình cảm thường có hai cách.
Cách một, nhà nữ chính trước đó hại chết nhà nam chính, sau đó nam chính quyết định dùng cơ thể của mình báo thù.
Cách hai, nữ chính đích thân hại chết người thân quan trọng của nam chính, sau đó nam chính quyết định dùng cơ thể của mình báo thù.
Dù sao thì cứ phải có cừu oán là xong.
Nhạc Thiên nhất thời có một suy nghĩ to gan.
“Tao muốn tự sát.
”
Hệ thống: “…”
“Đương nhiên là giả chết,” Nhạc Thiên bổ sung, vỗ vỗ sofa, “Cứ cho cái du thuyền này nổ đi, để lại bức di thư nói là Dư Diêu muốn chia tay với tao, tao chịu không nổi tự sát vì tình.
”
Hệ thống rất không hiểu, “Cậu cảm thấy làm vậy thì Thẩm Lập Hành và Dư Diêu sẽ yêu nhau?”
Nhạc Thiên khẳng định: “Căn cứ vào định luật của ngôn tình, thì đúng là vậy.
”
Hệ thống: “… cậu chuẩn bị giả chết như thế nào?”
Nhạc Thiên: “Vấn đề nằm ở chỗ đó đó, nào, hai chúng ta tâm sự.
”
Hệ thống lập tức cảm thấy có một loại dự cảm bất tường.
“Mày xem, tao là tội phạm truy nã hàng đầu, mấy cái hệ thống khác bắt tao không được chỉ có mày thành công, là chuyện hãnh diện cỡ nào, nếu như mày có thể ép tao hoàn thành hình phạt này,” Nhạc Thiên dựng ngón tay cái, “Vậy là mày sẽ như thế này này trong đám hệ thống rồi.
”
Nói gì thì nói, đối với chuyện bắt được Nhạc Thiên thì hệ thống vẫn thấy rất đắc ý, nhưng mà con người này thật sự không chịu nghe lời, nó trừng phạt mục đích chủ yếu vẫn là để thu lại cái tên làm nhiệm vụ trông giữ Nhạc Thiên này, nếu đúng là có thể thuần phục tên tội phạm truy nã kiêu căng khó thuần số 0 này, thì nó sẽ vang danh một trăm năm luôn.
”
“Tôi giúp cậu,” Hệ thống do dự một hồi, trả lời, “Nhưng sau này cậu phải nghe lời.
”
Nhạc Thiên cười như nở hoa, “Không vấn đề gì.
”
Có hệ thống hứa hẹn rồi, Nhạc Thiên biết là việc này dễ giải quyết hơn nhiều, cho nổ du thuyền thi thể này nọ, đối với hệ thống đều là chuyện nhỏ.
Chỉ có ghi di thư, Nhạc Thiên muốn tự mình viết.
Hệ thống biểu thị khẳng định với suy tính của cậu, “Di thư rất quan trọng.
” Là mấu chốt quyết định sau khi Nhạc Thiên giả chết, Thẩm Lập Hành sẽ làm gì Dư Diêu.
Nhạc Thiên nói: “Tao quyết định chôn thêm một quả easter egg (3) vào di thư.
”
Hệ thống lại bắt đầu có dự cảm không tốt.
“Giấu ngay đầu thơ thế nào?” Nhạc Thiên tràn đầy phấn khởi hỏi.
Hệ thống: “Giấu cái gì?”
“Thân thế