Vống lòng tự trọng đã bị tổn thương sâu sắc, giờ phút này Cố Lan Tâm càng không nhịn được nữa mà điên cuồng gào thét: “Vì sao, vì sao.
không cho tôi ra ngoài.
Tôi không bị bệnh, người bị bệnh tâm thần không phải là tôi!”
“Cố Lan Tâm, không có sự cho phép của tổng giám đốc Mộ, cô không thể rời khỏi nơi này, ai cũng không được đưa đi!”
Không còn cách nào, Cố Lan Tâm chỉ có thể sử dụng hạ sách.
Lúc Cố Chấn Hải biết Cố Lan Tâm muốn đưa mười phần trăm cổ phần của Cố thị cho Mộ thị thì ông ta phản đối kịch liệt, Cố Lan Tâm lạnh lùng giương mắt: “Ba, nếu Cố thị không đi được đường dài thì chút cổ phần đó giữ lại còn có tác dụng gì.
Huống hồ, ba có muốn con bám víu vào Lương Dật An không?”
Như vậy mới có cái cớ để Cố Chấn Hải đến tìm Mộ Bắc Ngật.
Giờ phút này, Cố Chấn Hải giả bộ cười cười, dáng vẻ ôn hòa bước tới muốn bắt tay với Mộ Bắc Ngật.
“Tổng giám đốc Mộ, tôi ở đây chờ cậu đã lâu rồi”
Tay Mộ Bắc Ngật đút túi quần, lạnh lùng liếc qua: “Chờ lâu rồi à?”
Vẻ mặt Cố Chấn Hải lập tức biến sắc, giọng điệu nhanh chóng thay đổi, nịnh nọt cười nói: “Không lâu, không lâu, chờ bao lâu cũng không vấn đề gì”
Cánh tay của ông ta giơ trong không trung đã lâu mà Mộ Bắc Ngật lại chẳng có ý tứ bắt tay.
Ông ta nhất thời xấu hổ, chỉ có thể ngượng ngùng thu tay lại.
“Tổng giám đốc Mộ, hôm nay tôi tới đây là có chuyện quan trọng muốn tìm cậu thương lượng”
Trong văn phòng.
Cố Chấn Hải ổn định lại tâm trạng, lúc này mới chậm rãi nói: “Tổng giám đốc Mộ, Lan Tâm nhà chúng tôi đã ở bên cậu năm năm.
Năm năm qua nó không có làm sai chuyện gì, thật ra nó ở trong bệnh viện tâm thần rất khổ sở, cậu có thể thả nó ra được không? Chúng tôi nuôi nó lớn lên, chỉ mong nó được khỏe mạnh bình an.
Tôi bằng lòng giao ra mười phần trăm cổ phần của Cố thị cho Mộ thị.
Tổng giám đốc Mộ, cậu có thể thả nó ra không, tôi cầu xin cậu.”
Đuôi lông mày của Mộ Bắc Ngật khẽ rướn, nhưng vẫn bình tĩnh nhìn Cố Chấn Hải.
Vì Cố Lan Tâm, ông ta không tiếc đem cổ phần của Cố thị ra tặng.
Đây đúng là làm cho người ta cảm