Mộ Bắc Ngật hơi nhăn mặt, là tức giận sao?
Sau khi anh nói vài câu với phía bên kia thì dừng cuộc họp, sau đó nhìn Cố Tiểu Mạch, trầm giọng nói: “Tại sao lại muốn đến tìm anh?”
Thời gian đợi chờ, Cố Tiểu Mạch nghiêm chỉnh khôi phục lại thái độ như trước, cô đứng lên, nói một cách máy móc: “Mộ Bắc Ngật, cảm ơn anh đã thay tôi lấy lại cổ phần, tôi đến cảm ơn anh”
Sau khi nói xong, vẻ mặt của Mộ Bắc Ngật lạnh lùng, “Chỉ có nhiêu đây?”
“À… ừm ừm, đúng vậy” Cố Tiểu Mạch tạm ngừng, do dự nói.
“Anh nhận lời cảm ơn, nếu như không có chuyện gì, em có thể đi”
Cố Tiểu Mạch nhìn: “Chuyện hôm qua rõ ràng tôi đã không tính toán với anh…
Tính sổ sao?
Con ngươi của Mộ Bắc Ngật như bị đóng băng lại, đột nhiên gãi cái cằm của Cố Tiểu Mạch, con mắt thanh tú, trầm giọng nói: “Cố Tiểu Mạch, hôm qua chủ động trèo lên anh, xin anh giúp em, muốn trốn tránh trách nhiệm với tôi, hử?”
Nếu như vậy, sợ rằng Mộ Bắc Ngật sẽ “bóp chết” cô.
Anh nắn cảm cô khiến cho cô ngước lên, Cố Tiểu Mạch có chút đau, nghe thấy suy đoán ác ý của anh, Cố Tiểu Mạch tim đập nhanh không thể giải thích được.
Gố Tiểu Mạch lúc này không biết tốt xấu, thái độ lập tức thành khẩn, nhẹ nhàng lắc đầu: “ Không, tôi là sợ hôm qua anh đau khổ quá”
“Chính xác rất đau khổ”
Nhịn đến đau khổ, chỉ có ở ở gần cô hai tiếng, nhưng không thể ở gần quá lâu.
Giọng nói của Mộ Bắc Ngật trầm xuống, ở bên tai, nghe không rõ ra cảm xúc dịu