Ảnh đại diện là một bức hình chụp cảnh biển, tên chỉ có một chữ “Tú” đơn giản.
Ngón tay Nguyễn Tri Hạ hơi dừng lại một chút, dường như đang do dự.
Cô ít nhiều đã đoán được đây là ai.
Chuyện tối hôm qua, đã khiến Nguyễn Tri Hạ đối với hai người Trần Tuấn Tú và Tư Mộ Hàn hơi có chút xa cách.
Do dự trong chốc lát, Nguyễn Tri Hạ vẫn chấp nhận lời mời của anh ta.
Một người bạn được thêm, rất nhanh “Tú” đã nhắn tin cho cô.
[Tri Hạ, tôi là Trần Tuấn Tú.]
Nguyễn Tri Hạ không có lập tức trả lời lại, Trần Tuấn Tú vẫn tiếp tục nhắn tin cho cô.
[Chuyện tối hôm qua, anh rất xin lỗi, sẽ không có lần sau nữa đâu.]
Em với Tư Mộ Hàn vẫn ổn chứ?]
Anh ta nhắn liên tiếp ba tin, Nguyễn Tri Hạ đều không hồi âm.
Nhưng thật ra là vì cô không biết nên trả lời thế nào.
Một lát sau, Nguyễn Tri Hạ nhắn lại: [Ừ.]
Cô cuối cùng cũng hiểu vì sao Tư Mộ Hàn thích dùng chữ “ừ” để trả lời người khác, vừa đơn giản vừa thuận tiện, còn có thể tránh khỏi xấu hổ.
Trần Tuấn Tú: [Vậy là tốt rồi.]
[Anh định tìm thời gian hẹn em và Tư Mộ Hàn cùng ăn bữa cơm.]
Lần này,Nguyễn Tri Hạ không chút suy nghĩ đã nói: [Chuyện này thì anh hỏi Tư Mộ Hàn đi.]
Nguyễn Tri Hạ nhìn chằm chằm vào điện thoại đến ngẩn người.
“Chị Tri Hạ.”
Sau lưng truyền đến giọng của Tư Gia Thành.
Nguyễn Tri Hạ quay đầu nhìn cậu ta: “Ăn sáng rồi à?”
Tư Gia Thành vừa ngáp vừa ngồi xuống đối diện cô: “Ăn rồi.”
Buổi sáng cậu ta ăn qua loa một chút, rồi lại quay về ngủ tiếp.
“Chuyện ngày hôm qua cậu vẫn chưa trả lời tôi.” Nguyễn Tri Hạ đột nhiên mở miệng, Tư Gia Thành nhất thời không phản ứng kịp.
“Chuyện gì?”