Lúc đó anh ta rất vội, Tư Mộ Hàn cũng không khá hơn anh ta bao nhiêu, nghe nói chuyện này liền vớ lấy áo khoác rồi cùng anh ta qua đây.
Anh ta vừa mới vào đã vội đi quan tâm đến Thẩm Lệ, lúc này nhớ lại mới phát hiện sau khi đến đây hình như Tư Mộ Hàn cũng không nói gì nhiều với Nguyễn Tri Hạ.
Chuyện thế nào đây, lại cãi nhau rồi à?
Thẩm Lệ im lặng đá cho Cố Tri Dân một cái.
Cố Tri Dân hết sức biết ý đi ra ngoài.
Thẩm Lệ đỡ Nguyễn Tri Hạ chậm rãi đi ra ngoài, hỏi cô: “Hai người vẫn chưa làm lành à? Vẫn là vì chuyện bữa tiệc?”
“Không phải.” Nguyễn Tri Hạ lắc đầu: “Là vì chuyện khác.”
Thấy vẻ mặt Nguyễn Tri Hạ hơi nặng nề, Thẩm Lệ cũng nhíu mày theo nhưng vẫn cẩn thận nói: “Tớ thấy ông chủ lớn cũng rất tốt.”
Nguyễn Tri Hạ không biết sao Thẩm Lệ lại cảm thấy như vậy, cô cười, nói với giọng điệu nghiêm túc: “Tớ thì lại thấy Cố Tri Dân rất tốt.”
“Anh ấy à…” Thẩm Lệ lắc đầu, muốn nói nhưng lại thôi.
Nguyễn Tri Hạ thở dài, dừng chân lại, giọng điệu có vẻ ngưỡng mộ chưa từng có: “Cố Tri Dân tuy nhìn có vẻ không đáng tin lắm, nhưng mà anh ta thật lòng với cậu, người nào có mắt đều có thể nhìn ra được.
Trong tim, trong mắt anh ta đều chỉ có một người phụ nữ là Thẩm Lệ cậu, không chứa được người khác.
Nhưng mà cậu nhìn Tư Mộ Hàn xem, cậu có thể nhìn ra trong tim, trong mắt anh ấy đều là tớ không?”
Thẩm Lệ bị câu hỏi này của Nguyễn Tri Hạ chặn họng.
Cô ấy cảm thấy Tư Mộ Hàn đối xử với Nguyễn Tri Hạ không tệ, cô ấy cảm thấy một người như Tư Mộ Hàn cũng không tệ.
Chỉ là cô ấy cũng thật sự không cảm nhận được tình cảm của Tư Mộ Hàn đối với Nguyễn Tri Hạ sâu nặng cỡ nào.
Thẩm Lệ nhất thời không nói được gì, Nguyễn Tri Hạ vỗ vỗ vào cánh tay của cô ấy, nói: “Trong lòng Cố Tri Dân thật sự có cậu, mặc dù không biết hai người đã xảy ra chuyện gì, nếu trong lòng cậu cũng có anh ta thì có thể nói chuyện với nhau xem sao.”
“Tớ biết chứ.” Trên mặt Thẩm Lệ có biểu cảm bi thương hiếm thấy: “Nhưng chúng tớ không có khả năng.”
Nguyễn Tri Hạ hơi ngạc nhiên,