Bây giờ bộ dạng của bà, sao có thể đi tìm bọn họ.
Cuối cùng, bà nghĩ đến Nguyễn Tri Hạ.
Nghĩ tới lúc trước Nguyễn Tri Hạ nghe lời bà như vậy, đối xử với bà tốt như vậy, bà xúc động, liền bắt xe tới biệt thự của Tư Mộ Hàn.
Nguyễn Tri Hạ trước kia từng nói sẽ không quản chuyện của Nguyễn Hương Thảo nữa, nhưng bà không tin Nguyễn Tri Hạ sẽ mặc kệ bà.
Lúc trước bà từng tới biệt thự của Tư Mộ Hàn một lần, biết được địa chỉ của biệt thự.
Xe taxi dừng cách biệt thự khoảng ba mét.
Tiêu Giai Kỳ xuống xe, sửa sang lại quần áo trên người mình, liền ngẩng đầu ưỡn ngực đi về hướng biệt thự.
Bảo vệ ở cửa ngăn bà lại.
“Bà là ai?”
Bảo vệ mặt mũi nghiêm túc, cả mặt lạnh như băng.
.
ngôn tình hài
Tiêu Giai Kỳ có chút bị hù dọa, nhưng nghĩ đến mình là mẹ của Nguyễn Tri Hạ, liền trở nên có khí thế nói: “Tôi là mẹ ruột của mợ chủ các người.”
Nghĩ tới trong điện thoại Nguyễn Tri Hạ có nhắc tới một câu “một xác hai mạng”, bà lại bổ sung thêm một câu: “Tri Hạ mang thai, người làm mẹ như tôi đương phải tới thăm nó rồi.”
Bảo vệ dường như không tin nhìn bà một cái, cuối cùng ném ra hai chữ: “Chờ chút.”
Ngữ khí của bảo vệ vẫn luôn lạnh như băng, đi qua một bên gọi điện thoại cho Tư Mộ Hàn.
Sau khi trải qua chuyện Nguyễn Hương Thảo lái xe đụng Nguyễn Tri Hạ, Tư Mộ Hàn bây giờ đặc biệt cẩn thận từng chút một, nếu như Nguyễn Tri Hạ đi ra ngoài nhất định sẽ phái người đi theo, có người tới tìm Nguyễn Tri Hạ, cũng phải thông báo trước cho anh.
Điện thoại rất nhanh được kết nối.
“Cậu chủ, có một người phụ nữ tự xưng là mẹ của mợ chủ, nói là tới thăm mợ chủ.”
Tư Mộ Hàn đang họp, ngồi phía dưới bàn họp, anh quét mắt nhìn mọi người một cái, ngữ khí lạnh nhạt phun ra hai chữ: “Đuổi đi.”
“Vâng.”
Cúp điện thoại, Tư Mộ Hàn