Trong mắt bảo vệ thoáng qua vẻ khinh bỉ: “Bà mà là mẹ của mợ chủ, sao tới thăm mà không gọi điện cho cô ấy?”
“Tôi……”
Tiêu Giai Kỳ bị bảo vệ hỏi đến cứng họng.
Bà cũng không biết mình với Nguyễn Tri Hạ làm sao lại trở nên như vậy.
Lúc trước đều là Nguyễn Tri Hạ vây quanh bà, đều là ánh mắt mong chờ, mong chờ bà nhìn nó.
Nhưng bây giờ, Nguyễn Tri Hạ ngay cả điện thoại cũng không nhận, muốn gặp Nguyễn Tri Hạ cũng khó như vậy.
“Đi nhanh lên đi.” Bảo vệ không nhịn được bỏ lại một câu như vậy, liền xoay người đi.
Tiêu Giai Kỳ không đi nữa.
Bà nghĩ đến bảo vệ ban nãy nói Nguyễn Tri Hạ không ở nhà, liền tin là thật, dứt khoát ở ven đường ngồi xuống chờ Nguyễn Tri Hạ trở về.
Nguyễn Tri Hạ trở về phải đi qua nơi này, bà liền ở chỗ này chờ.
Sau khi Nguyễn Tri Hạ nhìn thấy bà, nhất định sẽ nhận bà.
Dù sao bà cũng là mẹ của Nguyễn Tri Hạ.
Vừa nghĩ như thế, trên mặt Tiêu Giai Kỳ liền có chút tự tin.
Bà ngồi tới năm giờ chiều, cả người đều lạnh cóng, mới nhìn thấy có một chiếc xe chạy về hướng núi.
Tiêu Giai Kỳ trên mặt vui mừng, liền chạy ra ngoài đón xe.
Lái xe là Thời Dũng, Tư Mộ Hàn ngồi ở hàng sau, đang cầm điện thoại di động nhìn bảng tin của Nguyễn Tri Hạ.
“Cậu chủ, phía trước có người chặn xe.”
Giong nói của Thời Dũng truyền tới từ phía trước, Tư Mộ Hàn đầu cũng không ngẩng lên: “Nhìn xem là ai.”
Thời Dũng nghe vậy, dừng xe lại.
Tiêu Giai Kỳ vừa thấy xe dừng lại, liền chạy tới.
Vừa chạy còn vừa kêu: “Tri Hạ, Tri Hạ ở trong xe sao?”
Nghe thấy giọng nói này, Tư Mộ Hàn rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên.
Lúc anh thấy rõ mặt của Tiêu Giai Kỳ, con