Giọng nói của Thời Dũng mang theo một chút mất mát.
“Cậu vẫn yêu cô ấy?”
Thời Dũng không do dự nói: “Vâng.
”
“Nếu như vẫn còn yêu, vì sao lại đồng ý ly hôn?” Giọng điệu của Tư Mộ Hàn vẫn hờ hững như cũ, thế nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy trong giọng nói của anh mang theo một loại cảm xúc chập trùng.
Thời Dũng hơi hiểu được vì sao Tư Mộ Hàn lại hỏi anh ta chuyện ly hôn.
“Là cô ấy nói ra, cô ấy nói mỗi một ngày đều rất giày vò, có lẽ ly hôn sẽ khiến cho cô ấy cảm thấy tốt hơn, tôi không đành lòng nhìn cô ấy đau khổ như thế.
” Giọng nói của Thời Dũng hơi khàn khàn.
Tư Mộ Hàn ngồi ở hàng ghế sau, từ chỗ của anh nhìn sang có thể thấy được một bên sườn mặt trưởng thành, ổn định của Thời Dũng.
Trợ lý đặc biệt của anh là một người đàn ông chững chạc, biết lấy đại cục làm trọng, không có điểm gì đặc biệt, nhưng làm việc cẩn thận, là một người trung hậu, cho nên năm đó, anh nhìn trúng Thời Dũng.
“Cậu không đau khổ sao?”
“Có.
” Thời Dũng giống như nghĩ đến chuyện gì vui vẻ, cười nói: “Nhưng mỗi một tuần, tôi đều có thể gặp mặt con trai tôi một lần, khi đó tôi có thể nhìn thấy cô ấy.
”
Tư Mộ Hàn hơi nhíu mày, giọng nói ẩn chứa lửa giận: “Các người có con? Nếu như đã có con, chỉ cần cậu không giao con cho cô ấy, sao cô ấy có thể rời khỏi cậu?”
Khoảng thời gian trước, Tư Mộ Hàn không cho Nguyễn Tri Hạ đi ra ngoài, Thời Dũng cũng biết.
Anh ta đại khái biết được khúc mắc của Tư Mộ Hàn.
“Nếu như tôi buông tay có thể khiến cho cô ấy sống vui vẻ hơn, tôi rất mãn nguyện.
”
“Ngay cả khi hạnh phúc của cô ấy không phải do cậu mang đến?”
“Vâng.
”
“Ồ.
” Tư Mộ Hàn cười lạnh một tiếng: “Như vậy còn không bằng đem hai người buộc chung với nhau, cùng nhau đau khổ.
”
Đối với suy nghĩ của Tư Mộ Hàn, Thời Dũng có chút bất đắc dĩ:“Cậu chủ, chuyện tình cảm không thể tính toán như thế được.
”
“Ồ? Xem ra cậu rất