Bên ngoài truyền đến tiếng cãi vã, Nguyễn Tri Hạ hoàn hồn, đứng dậy đi ra cửa.
Cô đi ra phòng khách đã nhìn thấy có một đám người đang vây quanh cửa biệt thự, giống như đang cãi nhau.
Vệ sĩ dường như đang ngăn cản người nào đó.
Thế nhưng vóc dáng của vệ sĩ quá cao, hoàn toàn che mất người đang nói chuyện với họ, Nguyễn Tri Hạ không nhìn thấy người đến.
Cô đi đến hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”
“Mợ chủ.
”
Vệ sĩ lui lại, rối rít cung kính gật đầu.
Lúc này Nguyễn Tri Hạ mới nhìn rõ người bị vệ sĩ ngăn cản, đây là người cô đã từng gặp ở khu nhà cổ nhà họ Tư một lần Tư Ân Nhã.
Lần này, so với lúc ở khu nhà cổ của họ Tư, ngược lại Tư Ân Nhã càng thêm khách sáo hơn.
Cô ta nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ liền cười gọi một tiếng: “Chị dâu.
”
Nguyễn Tri Hạ nhìn ra được cô ta đang cố tình nịnh nọt, thế nhưng cô lại giả bộ như không nhìn thấy, vẻ mặt ngạc nhiên hỏi: “Cô đến tìm Tư Mộ Hàn à? Anh ấy đến công ty rồi.
”
Sắc mặt Tư Ân Nhã hơi cứng lại, nhưng nhanh chóng khôi phục bình tĩnh: “Không phải, em nghe ông nội nói chị mang thai, em cố ý đến thăm chị, em còn mang đến một bộ đồ trang điểm dành riêng cho phụ nữ có thai.
”
Sau khi nói xong, cô ta liền nâng chiếc túi trong tay mình lên cao hơn một chút.
Nguyễn Tri Hạ liếc thoáng qua thương hiệu trên túi liền nhận ra đó là sản phẩm của công ty con thuộc Tư thị, Tư Mộ Hàn đã sớm cho người đưa mấy bộ đến đây.
Đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, Tư Ân Nhã đã đến cửa, cô không tiện đuổi người đi.
“Thật sự cảm ơn cô.
” Nguyễn Tri Hạ đưa tay ra nhận lấy: “Vào trong ngồi đi.
”
Tư Ân Nhã nghe thấy thế liền muốn đi theo cô vào bên trong, nhưng vệ sĩ không thả người.
Nguyễn Tri Hạ quay đầu nhìn thoáng qua: “Đây là em họ của cậu chủ, các anh