Anh thấy Nguyễn Tri Hạ cau mày dáng vẻ nghĩ mãi không ra, hơi suy nghĩ, liền nói thật: “Chuyện này trước đây anh chưa từng nghe qua, tính chân thực không thể chắc chắn hoàn toàn, thế nhưng những ai muốn đối phó với anh ta đều có chuẩn bị mà đến, bọn họ dám lộ chuyện bôi nhọ như vậy, sẽ không sợ bị người khác tìm được sơ hở.”
Không tìm được sơ hở…
“Ý của anh là, chuyện này là thật?” Mặt Nguyễn Tri Hạ hơi biến sắc.
Tư Mộ Hàn tiếp tục đề tài này, chỉ vỗ vỗ đầu cô: “Về phòng nghỉ ngơi một lúc đi.”
Anh biết Nguyễn Tri Hạ là người hâm mộ Trần Tuấn Tú, nếu như chuyện này là thật, đối với cô mà nói vẫn sẽ có chút ảnh hưởng.
Nguyễn Tri Hạ gật đầu: “Ừm.”
Cô thực sự cần phải trở về phòng nghỉ ngơi một lúc.
Lúc đi qua phòng của Tư Gia Thành, Nguyễn Tri Hạ dừng lại.
Trước đó khi vừa về đến, Tư Gia Thành liền quay về phòng, nói không ở lâu như vậy nhìn bên trong xem có còn dáng vẻ lúc trước.
Lúc này, cửa phòng đột nhiên bị người từ bên trong mở ra.
“Chị Tri Hạ?” Tư Gia Thành thấy Nguyễn Tri Hạ đứng ở cửa, vẻ mặt kinh ngạc.
Nguyễn Tri Hạ cong môi, lộ ra một nụ cười rất nhạt: “Vừa đúng lúc chị đi ngang qua, chuẩn bị quay về phòng.”
Tư Gia Thành rũ mắt, không biết nghĩ tới điều gì: “Ồ, chị quay về phòng có chuyện gì sao?”
Nguyễn Tri Hạ cẩn thận quan sát Tư Gia Thành, mới phát hiện khóe mắt của thằng bé hình như có chút đỏ.
Cô không trực tiếp hỏi thằng bé bị làm sao, chỉ nói: “Chị không có việc gì.”
Dáng vẻ Tư Gia Thành rõ ràng cho thấy có chuyện muốn nói với cô, nhưng giả vờ ung dung nói: “Cùng