Nguyễn Tri Hạ dùng ánh mắt không vừa lòng nhìn Tư Mộ Hàn, xoay người nói với Tư Gia Thành: “Tiểu Thành, cậu về phòng nghỉ đi.”
“Vâng.” Tư Gia Thành như được giải thoát, nhanh chóng chạy như bay.
Tư Mộ Hàn mím môi, ánh mắt lạnh lùng: “Nguyễn Tri Hạ, em bây giờ là hai người, không nên chạy theo nó, nó chính là đứa trẻ càn quấy…”
“Không nghe, không nghe, vương bát niệm kinh.”.
Nguyễn Tri Hạ dùng tay bịt kín lỗ tai, vừa nói vừa đi về phòng ngủ.
Mặt Tư Mộ Hàn lập tức đen lại, tức giận đến mức giọng nói trầm xuống: “Nguyễn Tri Hạ.”
Nguyễn Tri Hạ quay đầu lại, vươn tay vỗ nhẹ bụng mình, chớp chớp mắt, nghiêm túc nói: “Đừng to tiếng như vậy, dọa cục cưng.”
Tư Mộ Hàn hít sâu một hơi, thầm nói mình không cần phải so đo với người phụ nữ ngốc này.
Nguyễn Tri Hạ nhìn bộ dạng anh cố nén tức giận không phát tác, cố nhịn không cười, nhưng lại nghĩ anh đều vì muốn tốt cho cô, liền quay lại kéo cánh tay anh, vẻ mặt lấy lòng: “Được rồi, được rồi, chúng ta trở về phòng nghỉ ngơi đi.”
Trước mặt Nguyễn Tri Hạ, Tư Mộ Hàn phát cáu thật nhanh mà nguôi giận cũng nhanh.
Trở về phòng, Nguyễn Tri Hạ bị Tư Mộ Hàn ấn lên giường, kéo chăn cho cô, ra lệnh: “Ngủ.”
Nguyễn Tri Hạ cùng Tư Gia Thành tâm sự lâu như vậy, bây giờ cô không buồn ngủ: “Em có lời muốn nói với anh.”
“Ngủ dậy rồi nói.” Tư Mộ Hàn không để ý tới ánh mắt mong đợi của cô.
Nguyễn Tri Hạ cũng không để ý, lập tức nói: “Tình cảm của cô và dượng của anh có tốt không?”
“Trong mắt ông nội, bọn họ là cặp vợ chồng vô cùng hạnh phúc.” Tư Mộ Hàn nói xong cũng cười tự giễu.
Ở trong mắt ông nội, mẹ và Tư Đình Phong cũng là cặp vợ chồng hạnh phúc.
“Nhưng mà Tiểu Thành vừa mới nói với em, cậu ấy cảm thấy bố mẹ mình không thực hạnh phúc, có cảm giác bằng mặt không bằng lòng…” Nguyễn Tri Hạ hơi xúc động: “Nếu chúng ta ở bên nhau thật lâu, có khi nào cũng biến thành một cặp vợ chồng bằng