Tư Mộ Hàn đi đến trước cửa sổ sát đất bắt máy, trầm giọng hỏi: “Có tiến triển gì không?”
Thời Dũng nói: “Có một chút manh mối nhưng vẫn chưa xác nhận, tạm thời có liên quan trực tiếp với những người bên nhà họ Tư…”
Thời Dũng tạm thời không thể nói rõ trong điện thoại.
Tư Mộ Hàn suy sét trong giây lát nói: “Qua đây nói.”
Thời Dũng đến rất nhanh.
Anh vào cửa cung kính gọi một tiếng: “Cậu chủ.”
Tư Mộ Hàn nhìn thoáng qua anh, tỏ ý anh nhỏ tiếng một chút.
Sau đó anh dặn dò Thời Dũng: “Cậu đến phòng làm việc trước.”
Thời Dũng hiểu rõ gật đầu bước thẳng vào phòng làm việc.
Tư Mộ Hàn lại trở về phòng ngủ thấy Nguyễn Tri Hạ đang ngủ say, lúc này mới đóng cửa phòng lại đi vào phòng làm việc.
Cửa phòng ngủ vừa được đóng lại, Nguyễn Tri Hạ vốn đang ngủ say trên giường chợt mở mắt ra.
Trước đó, khi Tư Mộ Hàn lau mặt cho cô thì cô đã thức rồi, chẳng qua là giả vờ ngủ mà thôi.
Tư Mộ Hàn cứ không cho cô gặp con, điều này rất kỳ lạ.
Tư Mộ Hàn tuy rất lạnh nhạt nhưng khi tốt với cô thì thực sự rất tốt, cho nên bây giờ anh vẫn kiên quyết không cho cô gặp con thì có chút kỳ lạ.
Cô nhẹ tay nhẹ chân đứng dậy xuống giường, mở cửa phòng ngủ đi ra ngoài.
Trước đó cô nghe thấy bên ngoài có tiếng đóng cửa nặng nề, đó chắc là tiếng cửa chính căn hộ nên trong phòng ngủ cô vẫn có thể cảm nhận được.
Nguyễn Tri Hạ bước đến gần cửa nhìn quả nhiên có một đôi giày nam không phải của Tư Mộ Hàn.
Người đàn ông có thể đến nhà tìm Tư Mộ Hàn, ngoại trừ Cố Tri Dân thì chính là Thời Dũng.
Mà Cố Tri Dân là một con người ồn ào, nếu anh ta đến nhà sẽ không yên tĩnh như vậy.
Vậy người đến nhà chỉ có thể là Thời Dũng.
Nguyễn Tri Hạ nhìn về phía cửa phòng làm việc, rón rén áp sát vào.
Cửa phòng làm việc