Ăn xong đã là buổi chiều.
Đồ Nguyễn Tri Hạ mang đến không nhiều, sắp xếp đơn giản lại rồi kêu Tư Mộ Hàn vào.
Tư Mộ Hàn thấy cô đã dọn sẵn hành lý liền sa sầm mặt: “Em muốn làm gì?”
Nguyễn Tri Hạ mím môi, hít sâu một hơi nói: “Chúng ta tạm thời ở riêng đi.”
Tư Mộ Hàn híp mắt lại, ánh mắt có vẻ nguy hiểm: “Có ý gì?”
So với Tư Mộ Hàn, Nguyễn Tri Hạ rõ ràng bình tĩnh hơn nhiều: “Bây giờ chúng ta không phải quan hệ vợ chồng hợp pháp nữa, không cần phải sống chung với nhau, có chuyện gì đợi tìm được con rồi hãy nói sau.”
Khoảng thời gian này cô đã hao tốn tâm sức.
Tư Mộ Hàn tốn mất một tháng vẫn không có tin tức gì về đứa bé cả.
Mà cô ở đây ngoại trừ sự chờ đợi vô tận và đau khổ thì còn có thể làm được gì chứ?
Mà chuyện giữa cô và Tư Mộ Hàn, trước khi tìm được con trở về, cô không có dư sức để ứng phó anh.
Tư Mộ Hàn vô cùng cố chấp: “Chúng ta có thể trở thành quan hệ vợ chồng hợp pháp bất cứ lúc nào.”
Trên chuyện này Nguyễn Tri Hạ cũng không thỏa hiệp: “Hoặc là anh để tôi đi, hoặc là như lúc trước vậy anh cứ bảo vệ sĩ trông chừng tôi.”
Cô là một người mẹ ngay cả con mình cũng không bảo vệ được.
Mỗi lần hễ gặp chuyện, cô đều trong trạng thái hoàn toàn bị động.
Cô không muốn như vậy nữa.
Lời cô nói dường như đã chọc tức Tư Mộ Hàn.
Sắc mặt của anh thoắt cái trở nên vô cùng u