Tư Mộ Hàn thấy cô nhìn sổ hộ khẩu ngây người liền nói: “Tên này đã nghĩ sẵn từ lâu rồi, con trai con gái đều dùng được.”
Nguyễn Tri Hạ đưa tay chạm nhẹ lên hai chữ “Tư Hạ”.
Con gái mà cô chỉ gặp qua một lần tên là Tư Hạ.
Cô như nghĩ được gì đó, chợt ngẩng đầu nhìn Tư Mộ Hàn.
Cô phát hiện Tư Mộ Hàn cũng giống cô, đang mê mẩn nhìn chằm chằm lên hai chữ “Tư Hạ” trên sổ hộ khẩu.
Nguyễn Tri Hạ lên tiếng nói: “Lúc con ra đời rất xinh đẹp, giống anh.”
Cô từng gặp Tư Hạ dù chỉ có một lần.
Mà Tư Mộ Hàn ngàn dặm xa xôi chạy đến lại không gặp được lần nào.
Tư Mộ Hàn lạnh nhạt nhưng không máu lạnh.
Đứa con mất tích, trong lòng anh chắc hẳn cũng rất khó chịu.
Tư Mộ Hàn nghe vậy, ngẩng đầu lên nhìn cô, hồi lâu mới gật đầu nói với giọng khàn đục: “Ừm.”
…
Hôm đó Nguyễn Tri Hạ đã dọn ra ngoài.
Nhà cô thuê cách khu dân cư cao cấp của Tư Mộ Hàn ở hơi xa.
Nhưng khá là sạch sẽ, môi trường cũng không tệ.
Buổi tối cô hẹn Thẩm Lệ ra cùng ăn cơm.
Thẩm Lệ vẫn chưa biết chuyện của đứa bé.
Tri Hạ Nghĩ suy nghĩ cảm thấy sớm muộn Thẩm Lệ cũng sẽ biết chuyện này nên đã nói với cô ấy.
“Mất tích?” Thẩm Lệ nghe xong lời cô nói, phản ứng dữ dội như trong tưởng tượng của cô: “Mẹ kiếp, lũ này là kẻ điên à? Không bằng cầm thú, đứa bé nhỏ như vậy mà họ cũng cướp mất? Có tính người không vậy!!”
Tri Hạ cúi đầu không lên tiếng.
Năm xưa chuyện của mẹ Tư Mộ Hàn, sau này là chuyện của ông cụ Tư đã đủ để chứng tỏ họ không có tính người.
Thẩm Lệ tức đến sắp khóc, Nguyễn Tri Hạ rót cho cô một ly nước: “Tớ tin ở hiền sẽ gặp lành, chúng ta chắc chắn sẽ tìm được nó.”
Tuy Thẩm Lệ không