Sau khi đưa mắt nhìn Nguyễn Tri Hạ vào phòng bếp, Tư Mộ Hàn bắt đầu quan sát nhà Nguyễn Tri Hạ thuê.
Căn nhà đơn giản một phòng khách, không lớn, nhưng rất sạch sẽ, đồ xài trong nhà cũng không phải rất nhiều, so với nhà trọ còn buồn tẻ hơn một chút, nhưng lại tràn đầy hơi thở của Nguyễn Tri Hạ.
Tư Mộ Hàn nhẹ nhàng chớp mắt, dựa vào ghế sofa rồi vô tình ngủ mất.
Lúc Nguyễn Tri Hạ làm cơm xong đi ra, mới phát hiện Tư Mộ Hàn đã ngủ.
Cô do dự một chút, vẫn đưa tay đẩy Tư Mộ Hàn một cái: “Ăn cơm đi.”
Tư Mộ Hàn mở mắt ra, mới vừa tỉnh ngủ trong mắt có một chút mờ mịt, chứng tỏ giờ phút này anh vẫn chưa tỉnh hẳn.
Nguyễn Tri Hạ thấy anh mở mắt, đang muốn lấy tay lại, nhưng không ngờ lúc này Tư Mộ Hàn chợt duỗi tay kéo cô.
Không chỉ có như vậy, sau khi kéo cô, liền thuận thế dùng một chút lực ôm cô vào trong ngực.
Nguyễn Tri Hạ đứng hình, bị anh kéo như vậy một cái, trọng tâm không vững, liền trực tiếp té vào trong ngực anh.
Đàn ông ngực to lớn lại thêm cứng rắn, Nguyễn Tri Hạ ngã vào trong ngực anh, bị đụng có chút đau.
Trên mặt Nguyễn Tri Hạ đầy tức giận: “Tư Mộ Hàn!”
Tư Mộ Hàn giống như không nghe thấy, cánh tay khác nhanh chóng đặt lên eo Nguyễn Tri Hạ, đem cô ôm thật chặc vào trong ngực.
.
Kiếm Hiệp Hay
Cơ thể phụ nữ mềm mại thơm tho, ôm vào trong ngực mềm giống như là một vũng nước.
Tư Mộ Hàn vùi đầu vào cổ Nguyễn Tri Hạ ngửi một chút, giọng nói có chút buồn: “Lúc anh ở một mình trong nhà, mỗi lần ngủ thì sẽ nằm mơ thấy em, mỗi lần ôm em vào trong ngực cũng chỉ là không khí, lúc tỉnh lại, trong không khí ngay cả một chút hơi thở của em cũng không có, làm sao lại nhẫn tâm như vậy, đốt biệt thự cháy sạch sẽ như vậy…”
Nếu như biệt thự vẫn còn đó, anh ít nhất cũng còn có thể ở biệt thự tìm được một chút hơi thở quen thuộc.
Nguyễn Tri Hạ không nghĩ tới anh lại đột nhiên nói đến điều này, cả người đều cứng đờ.
Nguyễn Tri Hạ nhích người một cái, phát hiện căn bản không nhúc nhích được.
Cô cảm thấy Tư Mộ Hàn người này có thể là cầm tinh con trâu.
Nói tới chuyện