Trong mặt Tư Đình Phong hiện lên vẻ hài lòng: “Cháu muốn đi đâu sao, có thời gian uống với bác một cốc cà phê không?”
Nguyễn Tri Hạ mỉm cười gật đầu: “Tất nhiên là có thời gian ạ.”
Cô chính là đang chờ Tư Đình Phong tìm đến cô, tất nhiên cô sẽ không từ chối lời mời của ông ta rồi.
“Lên xe đi.”
Lời Tư Đình Phong vừa xong, Lãnh Tuấn lái xe phía trước, liền xuống xe mở cửa chỗ phía sau cho Nguyễn Tri Hạ.
“Cảm ơn chú Lãnh.” Nguyễn Tri Hạ hơi gật đầu với Lãnh Tuấn, sau đó mới lên xe.
Tư Đình Phong ngồi bên cạnh cô, vẻ mặt bình thản.
Nguyễn Tri Hạ hơi căng thẳng cúi đầu, hai mắt nhìn thẳng phía trước, không nhìn Tư Đình Phong.
Ô tô rất nhanh liền dừng lại trước một quán cà phê.
Cô và Tư Đình Phong lần lượt bước vào, người phục vụ dẫn bọn họ tới chỗ đã được đặt trước ở ban công.
Cà phê đã được bê lên, Tư Đình Phong khuấy cốc cà phê, dùng giọng ân cần như cũ hỏi han: “Nửa năm nay, ở nước ngoài có khỏe không?”
Nguyễn Tri Hạ cong môi, vô cùng lễ phép trả lời: “Làm phiền bác Tư quan tâm, mọi thứ đều tốt.”
Tư Đình Phong thở dài, sâu kín nói: “Chuyện ông cụ lúc trước, cũng là chúng ta đã quá nóng nảy, mới hiểu lầm cháu, cháu là một đứa trẻ ngoan, sao có thể làm chuyện đó chứ? Có lẽ ông cụ lớn tuổi đi đứng bất tiện, nên tự mình ngã từ trên cầu thang xuống.”
Nguyễn Tri Hạ nghe vậy, tay cầm thìa cà phê đột nhiên căng thẳng.
Lớn tuổi đi đứng bất tiện?
Ông cụ Tư được chăm sóc tốt, cơ thể rất khoẻ mạnh đó là chuyện mọi người rõ như ban ngày.
Hơn nữa, buổi sáng hôm đó, rõ ràng có người cố ý tới gọi cô qua.
Rõ ràng là một chuyện đã được lên kế